Editor: Kimkashian4
16. Ngón tay trắng nõn của nàng sờ mã mắt hắn chơi đùa
Lục Hoài Dữ và Đồng Chung Lâm hứng lên cùng uống chút rượu, tuy rằng không uống nhiều, nhưng lúc này rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, đầu có chút nặng, hắn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, tay nới lỏng cà vạt.
Thẩm Minh Duyệt thấy hắn nhắm mắt lại, mày thì hơi nhíu, đưa tay lại gần nhẹ nhàng giúp hắn tháo cà vạt ra, rồi cởi bớt mấy cái nút áo sơ mi.
Lo lắng nhẹ giọng hỏi, "Chú, rất khó chịu sao?"
Lục Hoài Dữ không mở mắt ra, sờ tìm tay nàng rồi nắm lại, tay nàng nho nhỏ mềm mại tựa như không xương, hắn ôm nàng cho nàng ngồi trên đùi hắn.
"Duyệt Duyệt giúp chú xoa nhẹ thái dương một chút sẽ đỡ ngay."
Thẩm Minh Duyệt nghe vậy, mông nhỏ ngồi trên đùi hắn hơi hơi xê dịch tìm vị trí thích hợp, thân trên cố tránh không dựa vào ngực hắn, ngẩng đầu cẩn thận nghiêm túc giúp hắn xoa ấn hai bên thái dương.
Thẩm Minh Duyệt ấn vài phút, tay nhỏ nâng đến khi mỏi cũng không dừng lại.
Lục Hoài Dữ cầm lấy tay nàng bóp nhẹ vài cái, "Đỡ rồi, cảm ơn Duyệt Duyệt."
Thẩm Minh Duyệt ngượng ngùng cười, vì nàng có thể giúp được chú đỡ khó chịu.
Bên trong xe, ánh đèn màu vàng dìu dịu chiếu lên khuôn mặt nàng, dường như khuôn mặt nhỏ xinh đẹp được phủ thêm một tầng ánh sáng nhẹ, Lục Hoài Dữ chợt nổi tâm tư, nắm tay nàng đưa tới đũng quần, vừa rồi vật dưới háng đã bị nàng làm cho hơi cứng, sưng trướng có chút khó chịu.
"Duyệt Duyệt giúp chú xoa nơi này một chút, Duyệt Duyệt biết xoa thế nào không? Chú đã dạy cho Duyệt Duyệt rồi."
Mặt Thẩm Minh Duyệt đỏ bừng trong nháy mắt, nàng sao còn không rõ chú có ý tứ gì.
Đối với yêu cầu của hắn, Thẩm Minh Duyệt chưa từng muốn cự tuyệt, tuy rằng yêu cầu này có chút phóng đãng.
Nhỏ giọng đáp, "Biết ạ......"
Chỉ cần mỗi lần có Thẩm Minh Duyệt ngồi cùng xe, tài xế Tiểu Dương trước khi lái xe đều sẽ nâng tấm ngăn bên trong xe lên, chẳng khác nào có ý lạy ông tôi ở bụi này.
Thẩm Minh Duyệt tâm tư ngây thơ không phát hiện ra điều gì, nhưng nhìn ánh mắt Lục Hoài Dữ sẽ thấy thật ra rất vừa lòng với anh ta.
Thẩm Minh Duyệt liếc mắt nhìn tấm ngăn và cửa sổ xe, tuy rằng biết rõ sẽ không có người nhìn thấy, nhưng vẫn có chút thẹn thùng và khẩn trương.
Cách lớp quần sờ sờ nhẹ nhàng, quả nhiên cứng thật, sau khi bị nàng sờ đến lại trướng lớn hơn vài phần dưới tay nàng, đầu nhọn vô tình khẽ chọc vào giữa chân nàng, sau khi nàng xê dịch, thứ ngẩng cao chỗ đũng quần của hắn càng thêm rõ ràng.
Lục Hoài Dữ thả lỏng toàn bộ thân thể, lười nhác dựa vào ghế xe, thoáng nhìn cô gái nhỏ xõa tóc nhưng vẫn lộ ra hai tai đỏ ửng, hắn duỗi tay miết nhẹ, xoa xoa, cô gái nhỏ lập tức khẽ run rẩy.
"Duyệt Duyệt tiếp tục đi."
Thẩm Minh Duyệt ngẩng đầu nhìn mắt hắn, gương mặt mê man đỏ ửng, mắt to sáng ngập nước, môi anh đào hồng nhuận.
Ngón tay của Lục Hoài Dữ từ vành tại nàng chuyển qua vuốt ve cánh môi, xoa xoa bờ môi ngọc ngà dầy mọng của nàng.
Thẩm Minh Duyệt ngây người nhìn, bộ dáng chú vẫn luôn ôn nhuận như vậy, lúc này vì đã uống rượu, khuôn mặt tuấn lãng ửng đỏ, mắt khép hờ mị hoặc, mím môi, khuôn mặt ửng hồng có chút lười biếng đầy tà khí khiến tâm nàng có chút khẩn trương.
Cô gái nhỏ ngây ngốc, mở to đôi mắt không chớp nhìn hắn.
Vừa lơ đãng liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra, "Chú nhìn thật đẹp mắt!"
Lục Hoài Dữ cong môi cười khẽ, "Duyệt Duyệt ngốc."
Âm thanh ôn thuần, giống như lẩm bẩm trong miệng, tựa như mang theo hơi rượu, làm Thẩm Minh Duyệt như bị chuốc say.
Trái tim nàng đập kinh hoàng không ngừng, nàng hoài nghi thiếu chút nữa nó xém nhảy ra khỏi l*иg ngực nàng.
Cuống quít cúi đầu giúp hắn tháo thắt lưng, vì đã trải qua vài lần tháo thắt lưng, động tác thuần thục hơn rất nhiều, không hề giống lần đầu tiên vụng về và không biết làm sao.
Thẩm Minh Duyệt ngồi trên đùi hắn không có cách nào tiếp tục động tác khác, đành phải trực tiếp tuột người xuống bên chân hắn, rồi mới tiếp tục cởi bỏ quần hắn, phía dưới đột ngột hiện ra dương cụ với hình dạng hùng vĩ.
Nàng dừng lại, tiếp theo kéo qυầи ɭóŧ hắn xuống dưới, đồ vật kia liền bật ra, trạng thái hơi cứng, không kiêu ngạo đến đáng sợ giống lúc trước, nằm giữa rừng đen ngo ngoe rục rịch.
Nàng cúi gần xuống, ập vào trước mặt là mùi hương nam tính mạnh mẽ bạo liệt, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng, tay nhỏ cầm lấy dương cụ đong đưa vuốt ve vài cái, dươиɠ ѵậŧ lập tức trướng cứng, qυყ đầυ cao cao nhếch lên.
Lục Hoài Dữ rũ mắt nhìn cô gái nhỏ quỳ gối ghé vào bên chân hắn, tay nhỏ trắng nõn non nớt của nàng cầm dươиɠ ѵậŧ xấu xí thô tráng của hắn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nõn nà cách vật kia của hắn rất gần.
Lục Hoài Dữ cả người đều nóng bừng lên.
Thẩm Minh Duyệt nhớ lại lúc trước chú đã dạy dỗ thế nào, lần trước nàng chỉ cần sờ sờ vật này và mã mắt mẫn cảm giống như hạt đậu nhỏ của nàng, nơi này sẽ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú.
Mắt nhỏ kia rỉ ra ít nước màu trắng, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú.
Mã mắt khép khép mở mở hút ngón tay nàng, Thẩm Minh Duyệt bấm bấm, nhẹ nhàng xoa vuốt rồi khẽ chui vào bên trong, ngón tay nàng rất nhỏ, nàng có thể thật sự đút tay vào một chút.
"A......"
Một chút kɧoáı ©ảʍ từ xương cùng lan lên tận ót, Lục Hoài Dữ sướиɠ đến tê dại da đầu.
Thẩm Minh Duyệt nghe thấy tiếng rên thống khổ của chú, nghĩ rằng nàng không cẩn thận làm đau chú, kinh hoảng ngẩng đầu, vội vàng nói khẽ, "Chú, thực xin lỗi."
Lục Hoài Dữ hít sâu một hơi, "Duyệt Duyệt làm giỏi quá."
Thấy biểu tình trên mặt chú tựa như hưởng thụ rồi lại như thống khổ, Thẩm Minh Duyệt không dám sờ tiếp.
"Duyệt Duyệt chui lại vào qυყ đầυ của chú gãi tiếp đi."
Thẩm Minh Duyệt lần này thật cẩn thận chui vào bên trong qυყ đầυ, đưa vào nửa đốt ngón tay cái, bên trong nóng hổi ẩm ướt, gắt gao bao lấy ngón tay nàng, nàng nhẹ nhàng gãi gãi, móng tay cọ khắp vách thịt xung quanh, côn ŧᏂịŧ trong tay giật mạnh rồi run rẩy.
Lục Hoài Dữ sướиɠ run người, vừa muốn tiểu lại vừa muốn bắn tinh.
——————————