Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài

Chương 13

Editor: Hạ Hạ

Vẫn vậy, hoan nghênh check lỗiii!

13. Duyệt Duyệt ngoan, để chú thương tiểu huyệt mềm của em

Bé gái quỳ gối sát mép giường, ngốc ngốc nhìn các ngón tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, cái miệng nhỏ hồng nhuận khẽ nhếch, tóc dài phủ kín đầu vai khiến nàng trông càng thêm ma mị không phù hợp với tuổi, dây váy ngủ trên người hỗn độn.

Lục Hoài Dữ rất muốn dụ dỗ nàng liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ngón tay.

Nhưng như vậy khẳng định sẽ dọa đến thỏ con này, không vội, vẫn nên chậm rãi dạy dỗ theo đúng tuần tự, hắn ở tuổi này, thứ có nhiều nhất chính là kiên nhẫn.

Lấy khăn giấy lau sạch dịch đυ.c trên tay nàng, ngón tay bé gái nhỏ nhắn, lúc nắm chim lớn của hắn đối lập rõ ràng, càng khiến cho du͙© vọиɠ trong nội tâm hắn quay cuồng.

Thẩm Minh Duyệt nhíu nhíu mày, ngón tay tựa hồ vẫn còn lưu lại xúc cảm dính nhớp kia, lặng lẽ nắm tay đưa lên chóp mũi ngửi thử, đây là mùi của chú, trên mặt tức khắc nổi đầy mây đỏ.

Lục Hoài Dữ làm sao lại không phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, kéo khóe miệng, gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

"Duyệt Duyệt, tự mình cởϊ qυầи áo đi."

Thẩm Minh Duyệt nhìn mắt đen thâm trầm của hắn, co rúm lại, tay run rẩy cởi váy trên người ra, nàng có mặc bên trong thêm một cái áo ba lỗ, bọc lấy hai bầu ngực sữa, núʍ ѵú đội lớp áo nhô lên.

Lục Hoài Dữ lấy ngón trỏ gảy gảy, núʍ ѵú bị lòng bàn tay ấm nóng của hắn chạm vào nên nở lớn.

"Duyệt Duyệt biết chỗ này gọi là gì không?"

Thẩm Minh Duyệt rũ mắt, lông mi chớp chớp, khuôn mặt nhiễm màu sắc tình sắc dần dần dạn dĩ hơn, nhỏ giọng nói, "Biết ạ, là đầṳ ѵú của Duyệt Duyệt."

Lục Hoài Dữ vừa lòng cười khẽ, cô gái nhỏ thật ngoan.

Hắn cúi người đè trên nàng, cách lớp áo ba lỗ liếʍ đầṳ ѵú nàng, Thẩm Minh Duyệt cắn môi, đẩy người về phía trước.

Cách lớp áo ăn đầṳ ѵú nàng, ngậm luôn cả áo ba lỗ vào trong miệng, bàn tay lớn bao lấy vυ' bên kia xoa nắn, vυ' bé gái tuy rằng nhỏ, nhưng hình dạng màu sắc rất ưng, khi nằm xuống vẫn nhô khá cao.

Hắn nhéo nhéo vυ' mềm dẻo, vυ' nhỏ bị bàn tay lớn của hắn bao vây lấy tùy ý nhào nặn thành hình.

"Đây gọi là gì, Duyệt Duyệt?"

"Là...... Là vυ' của Duyệt Duyệt......"

"Là vυ' nhỏ của Duyệt Duyệt."

Thẩm Minh Duyệt nhìn xuống bộ ngực của mình, nhỏ thật sự, một bàn tay của chú liền dễ dàng cầm được hai bên ngực nàng.

Thần sắc nàng nghiêm túc, nhỏ giọng nói, "Chú, vυ' nhỏ của Duyệt Duyệt về sau sẽ lớn mà."

Lục Hoài Dữ bị cô gái nhỏ chọc cười, lần làm đầu tiên nàng cũng nói như thế, xác thật so với trước đó lớn hơn không ít.

Lớp áo trước ngực bị nước miếng của hắn nhuộm dần đến khi ướt rượt dán sát trước ngực, bú ʍúŧ núʍ ѵú nhỏ của nàng đủ rồi liền dọc theo thân thể của nàng di dời xuống, đi qua nơi nào cũng như bị đốt lửa.

Thẩm Minh Duyệt vặn vẹo, thân thể nóng lên, phía dưới động tình trào ra một bãi mật dịch, nàng ngượng ngùng kẹp chặt chân.

Trong nháy mắt tiếp theo lại bị hắn banh ra, một mồi lửa nóng đột ngột dán vào nơi ướt mềm.

Thẩm Minh Duyệt sợ hãi kêu, "Chú, đừng mà!"

Là đầu lưỡi của chú! Hắn đang liếʍ bên dưới nàng! Thẩm Minh Duyệt tựa như một con tôm bị đặt trong l*иg hấp, toàn thân bị hấp biến thành màu đỏ.

Lục Hoài Dữ quỳ gối giữa hai chân nàng, đè lên hai đùi của nàng, duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ hạ thể ngát hương thơm thiếu nữ của nàng, môi lưỡi hắn nóng bỏng, thân thể nàng nhịn không được run rẩy, tiểu huyệt non nớt cũng khẽ run dưới môi lưỡi của hắn.

Hắn khàn giọng hỏi, "Còn đây gọi là gì nhỉ?"

"Ô ô...... Là...... Là chỗ Duyệt Duyệt đi tiểu......"

"Không đúng, nói lại."

Nàng cắn môi, "Ô...... Là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©......"

"Không đúng."

Mỗi một lần đáp là mỗi một lần hắn liếʍ.

Thẩm Minh Duyệt nức nở lắc đầu, vặn vẹo thân thể, "Ô ô...... Không biết ạ...... Chú...... Duyệt Duyệt không biết......"

Hắn lại cúi đầu liếʍ thêm một lần, "Là tiểu huyệt của Duyệt Duyệt."

Âm thanh hắn trầm thấp, ý vị thâm trường, "Duyệt Duyệt ngoan, để chú thương tiểu huyệt mềm của em."

Ánh mắt Lục Hoài Dữ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu huyệt non mềm trơn láng, miệng lập tức rất muốn thử, cắn một phát vào múi thịt béo mập đó, hút rồi hút mật dịch thơm ngọt của thiếu nữ.

Lục tổng chưa từng dùng miệng cho người nào, chỉ có phụ nữ quỳ gối phía dưới hắn õng ẹo tạo dáng, dùng hết thủ đoạn lấy miệng lấy lòng hắn.

Ánh mắt hắn tối hù, ép hai cẳng chân thon của nàng thành chữ M, cúi đầu liếʍ láp qυầи ɭóŧ hồng nhạt của nàng.

"Ô...... Chú...... Đừng mà...... Chỗ đi tiểu rất dơ......"

Thẩm Minh Duyệt cắn tay mình, bộ dáng này của chú thật là đáng sợ, vì sao lại muốn ăn bên dưới nàng, chỗ đi tiểu rất dơ, nhưng bị đầu lưỡi của chú ăn, chỗ mắc cỡ đó của nàng thế nhưng lại mơ hồ cảm thấy sung sướиɠ tê người.

"Tiểu huyệt của Duyệt Duyệt của chú rất thơm."

Hơi thở nóng bỏng phun trên hoa đế của nàng, thân thể nàng run rẩy, không biết làm sao lại muốn rụt mông trốn đi.

Quanh mũi Lục Hoài Dữ đều là mùi hương ngọt ngấy của nàng, nào cho phép nàng trốn, trầm giọng nói, "Duyệt Duyệt ngoan."

Bé gái lập tức ngừng động tác, thân thể run run rẩy rẩy, âm thanh mang theo tiếng khóc, "Ô ô...... Chú......"

Âm thanh bé gái nho nhỏ dễ nghe, Lục Hoài Dữ hít sâu một hơi, trấn an hôn xuống đóa hoa nhỏ.

Ngay sau đó liền vươn đầu lưỡi liếʍ láp, đáy qυầи ɭóŧ bị hắn liếʍ ướt, dần dần để lộ hình dạng tiểu huyệt non mịn của thiếu nữ ra ngoài, béo múp trông rất đáng yêu.

Hắn nhẹ nhàng cắn vào, ngậm hết hai múi thịt mềm mại của nàng vào trong miệng.

Mặt Thẩm Minh Duyệt như bị thiêu đến đỏ bừng, trong đầu cũng bị thiêu đến lung tung rối loạn, bỗng nhiên co rút một trận, chỗ sâu bên trong thân thể chảy ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠, cảm giác như hồn sắp lìa.

Lục Hoài Dữ thấy hai cái đùi thon nhỏ của nàng không ngừng run rẩy, liền biết bé gái bị hắn liếʍ đến cao trào.

Cởi bỏ qυầи ɭóŧ bị nước miếng hắn thấm đến ướt đẫm, tiểu huyệt trơn láng ướt đến rối tinh rối mù lập tức hiện ra trước mắt hắn, tế phùng hơi mở, chảy ra mật dịch sánh đặc, hai múi thịt hồng hồng trắng trắng giống đóa hoa nở rộ ở dưới ánh đèn sáng trưng, chỉ cần lau một tí, một tay dính đầy nước.

"Duyệt Duyệt bị chú mυ'ŧ đến chảy nước."

Lục Hoài Dữ ngậm toàn bộ nụ hoa vào trong miệng, khảy hai múi thịt, xì xụp hút vào, lúc ăn trông có hơi thô lỗ bất nhã, vì rằng lúc này không rảnh lo này lo nọ, bị du͙© vọиɠ khiến cho đỏ mắt, chỉ muốn ăn tiểu huyệt non mịn của nàng vào bụng, đầu lưỡi đâm vào "em gái nhỏ" của nàng, chọc đều đặn.

Thẩm Minh Duyệt vốn còn nghĩ rằng đã kết thúc rồi, kết quả còn có chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn chờ nàng, chỗ đi tiểu của nàng bị chú bao trong miệng, chú uống sạch nước nàng chảy ra, đầu lưỡi còn thăm dò bên trong "em gái nhỏ" của nàng, mắc cỡ chết người.

Hàm răng Lục Hoài Dữ không cẩn thận đυ.ng phải tiểu âm hạch của nàng.

"A ——" Thẩm Minh Duyệt run rẩy chân, lại tiết ra thêm một lần nữa.

Lục Hoài Dữ giương miệng, toàn bộ mật dịch "em gái nhỏ" chảy ra đều chảy hết vào trong miệng hắn, hắn còn ngại không đủ, mυ'ŧ thật mạnh miệng "em gái" một hơi.

Thân thể bé gái lúng búng, một lần mυ'ŧ vào nhanh chóng hút mất hồn nàng.

Lục Hoài Dữ ngẩng đầu, môi mỏng ướt đẫm, "Duyệt Duyệt có thích chú ăn tiểu huyệt của em không?"

Mắt Thẩm Minh Duyệt mê mang, thân thể nhẹ bẫng, ý thức còn chưa kịp hồi phục, chỉ nghe được mỗi hai chữ, thích gì cơ? Thích chú không hả?

Nàng thích, nàng thích chú nhất.

"Thích ạ, Duyệt Duyệt thích chú."

Nàng duỗi tay, muốn ôm, bộ dáng đáng yêu mềm mại đòi yêu thương.

Tâm Lục Hoài Dữ nhanh chóng bị một câu thích chú của bé gái thu phục, đứa bé này làm sao lại ngoan đến vậy.

————————————