2. Tuổi còn nhỏ, huyệt so với ai khác cũng mềm hơn khít hơn
Cô bé nhắm chặt mắt ở trong lòng ngực hắn, toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng hết lên, hai tay nắm thành nắm cứng ngắc đặt trước ngực, Lục Hoài Dữ nhìn đến bộ dáng này của nàng rất muốn cười.
Chờ Thẩm Minh Duyệt lấy lại tinh thần thì hai người bọn họ đã nằm trên giường, người đàn ông dán bên vành tai nàng, khóe miệng hơi nhếch.
"Thế nào lại ngốc quá vậy, cũng không biết phải thở."
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Minh Duyệt đỏ lên, ngực còn đang thở dốc dồn dập, vội vàng nói lại, "Thực xin lỗi."
Lục Hoài Dữ cười càng thêm vui vẻ, người đàn ông tuy cười nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là khóe miệng cong lên một biên độ nhỏ, nhưng chỉ cần một cái cười nhẹ như vậy, nếu là đám người cấp thành phố kia nhìn đến khẳng định líu lưỡi kinh ngạc.
Ngay cả Lục Hoài Dữ cũng chưa phát hiện, ngắn ngủn trong chốc lát thời gian, hắn đã bị cô bé này đùa bỡn cười vài lần.
"Kế tiếp làm chuyện gì, em có biết không?"
Thẩm Minh Duyệt nhỏ giọng nói, "Biết ạ."
Lần này rốt cuộc không nói lắp.
Nàng đương nhiên biết kế tiếp phải làm chuyện gì, nàng tới bước này liền biết, một cô bé đối với chuyện kế tiếp nói không sợ hãi là giả, nhưng nhớ đến tình cảnh nàng cùng mẹ hiện tại, nàng không thể không làm như vậy, nàng thậm chí cảm kích người đàn ông này không đuổi nàng đi.
Cho nên nàng rộng mở thân thể của mình, cô bé giống như khối bánh kem mỹ vị mới ra lò, thơm ngào ngạt mềm như bông hiện ra trước mắt Lục Hoài Dữ.
Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ mang hết sự dũng cảm ra ngoài, không màng tất cả kiên quyết, nhưng lông mi khẽ run cùng đôi môi trắng bệch, lộ ra điểm điểm nhu nhược cùng bất lực.
Đến cả Lục Hoài Dữ tâm địa cứng rắn cũng phải mềm mại.
Hắn xoa xoa cái trán mướt mồ hôi của nàng, sờ lên kia đôi vυ' nhỏ tròn xoe phấn mềm, hắn ôn nhu vuốt ve vυ' nhỏ, nhưng xúc cảm cực tốt, mềm mụp trơn trượt.
"Đến vυ' cũng thật nhỏ."
Đầṳ ѵú nhỏ giống như nụ hoa đào đầu xuân chưa nở trên đầu cành, phấn hồng oánh oánh, bị hắn ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, run rẩy nở rộ.
Thẩm Minh Duyệt rũ mi mắt, nhỏ giọng nói, "Về sau sẽ lớn."
Lục Hoài Dữ hơi cong khóe miệng, về sau lớn hay không lớn cũng cùng hắn không liên quan.
Bàn tay hắn khô ráo ấm áp, lòng bàn tay tựa mang điện, điện lưu từ lòng bàn tay hắn len lỏi đến thân thể Thẩm Minh Duyệt, cảm giác này làm nàng thẹn thùng nhưng lại kỳ diệu, cho nên thân thể của nàng không nhịn được run rẩy.
Khi hắn niết và siết núʍ ѵú nhỏ nàng, Thẩm Minh Duyệt thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cảm giác này quá kỳ quái, cả người nàng đều xấu hổ thành một nhúm.
Tay người đàn ông dần dần đi xuống, lướt qua bụng nhỏ bằng phẳng của nàng tới rồi nơi có "cô bé" bí ẩn nhất, bàn tay to cắm vào giữa bắp đùi kẹp chặt của nàng.
Thẩm Minh Duyệt ẩn ẩn kinh hô một tiếng, "A......"
Nàng cái gì cũng đều không hiểu, chỉ nhớ rõ không thể chọc hắn sinh khí, vội vàng ngoan ngoãn mở ra hai chân, để lộ "cô bé" và nụ hoa kiều mềm oánh nhuận.
Làn da cô bé trắng noãn, màu sắc khắp người đều tái, tiểu huyệt phấn mềm không một sợi lông mềm giống như nắm tuyết, Lục Hoài Dữ cảm thấy tựa như lát thịt trong suốt như kính hắn đã từng ăn qua, mặt trên rót một tầng nước trong suốt, cắn một ngụm tươi ngon vô cùng, tan chảy thơm ngọt.
Hắn liếʍ liếʍ môi, không có cắn xuống, hắn cảm thấy nếu hắn cắn xuống, cô bé khẳng định sẽ sợ tới mức nhảy lên.
Hắn sờ sờ hai múi thịt trai đẫy đà đáng yêu, hai ngón tay ấn hoa môi rồi hơi tách chúng nó ra, lộ ra phong cảnh myc lệ bị dấu phía dưới, tiểu hoa môi hơi hơi mấp máy, mật động chỉ đủ cho một lóng tay, xuân dịch trong suốt ào ạt chảy ra.
Cô bé bị hắn trêu chọc chảy cả nước.
Thẩm Minh Duyệt nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng dâʍ ɭσạи này, nàng có thể cảm nhận được tay người đàn ông vừa mới sờ qua vυ' nàng, hiện tại lại vuốt cái chỗ đáng mắc cỡ của nàng, hơi thở hắn như có như không phả vào trên hoa môi của nàng.
Hắn còn đẩy tiểu huyệt nàng ra, nàng thẹn thùng chịu không được, đồng thời cũng nhận thấy được phía dưới nàng tựa hồ có nước chảy ra, hơi thở hắn càng gần, hoảng hốt liền sát bên hoa huyệt của nàng.
Toàn thân trên dưới bé gái dưới thân nhiễm màu hồng nhạt, Lục Hoài Dữ kỳ thật không thể nào thích nổi tuổi một cô bé cái gì cũng không hiểu như vậy, hắn mấy năm nay vội vàng trên chuyện công việc khi giải quyết nhu cầu sinh lý chỉ nghĩ muốn đơn giản nhanh lẹ.
Nhưng mà hiện tại hắn cực kỳ có kiên nhẫn, cho dù nam căn dưới háng sưng to khó nhịn, vẫn không vội không chậm làm dạo đầu, trêu chọc cho em gái hoa nhỏ phía dưới ướt một chút thì lát nữa nàng mới chịu nổi.
Hắn khảy đầu tiểu hoa châu nàng toát ra, đánh vòng xoa nắn, chậm rãi cắm vào một ngón tay vào hoa huyệt non nớt của nàng, nơi đó của nàng quá nhỏ quá chặt, hắn chỉ cắm vào một đốt ngón tay đã bị thịt huyệt ngăn lại đẩy ra.
Đẩy nhanh xoa nắn làm sưng đỏ hoa châu, "em gái nhỏ" chảy ra mật thủy bôi trơn ngón tay hắn, chậm rãi cắm vào nửa ngón, Lục Hoài Dữ không dám hoàn toàn cắm vào hết, vạn nhất màиɠ ŧяiиɧ của cô bé tương đối gần, bị hắn không cẩn thận dùng ngón tay đâm thủng chẳng phải đáng tiếc.
Lục Hoài Dữ hỏi, "Đau không?"
Thẩm Minh Duyệt hóp bụng thích ứng ngón tay hắn cắm "em gái nhỏ" của nàng, nhẹ giọng trả lời, "Không đau ạ."
Chính là có chút kỳ quái, nàng không cảm giác đau, chỉ cảm thấy có chút ngứa ê ẩm, sau đó phía dưới lại chảy ra một đợt nước.
Lục Hoài Dữ nhợt nhạt đong đưa ngón tay, cô bé nhỏ mềm mại yêu kiều rêи ɾỉ, mang theo điểm khóc, hắn còn chưa làm gì khác, chờ hắn cắm dươиɠ ѵậŧ vào thật không biết nàng chịu được không.
Cô bé vốn muốn khép đùi lại nhưng cuối cùng vẫn bị hắn tùy ý mở ra đùa bỡn, nàng che miệng nức nở, bụng nhỏ phập phồng, run run rẩy rẩy giữ hơi, làm cho nguyên ngón tay hắn đều ướt nhẹp.
Thẩm Minh Duyệt dưới áp lực kêu rên, "Ưm ưʍ......"
Tinh tế thở phì phò, rốt cuộc cũng dám mở to mắt, nhưng mà nhìn đến một màn trước mắt sợ tới mức nàng lại muốn nhắm mắt lại.
Người đàn ông không biết từ khi nào đã cởi hết quần áo, cự vật dưới háng giận trướng đỏ tím nhắm thẳng vào nàng.
Tuy rằng chỉ vội vàng liếc một cái liền dời mắt đi, nhưng kích cỡ vật kia thô tráng dọa người nàng vẫn là thấy rõ, thân thể của nàng có thể cất chứa được hắn sao, nàng không sợ đau thì cũng sợ hắn không hài lòng.
Khuôn mặt nhỏ của nàng kinh hoảng thất thố, bởi vì kinh hách trừng muốn rớt con ngươi, thế mà lại chọc người đàn ông tức cười.
Mắt to ngơ ngác ngậm đầy nước nhìn hắn xé bao áo mưa, cầm cái bao trong suốt tuột từ trên xuống cự vật dọa người kia, khó khăn lắm mới trượt được một nửa.
Đầu nấm bành to màu đỏ bị áo mưa che đậy, nhưng không thể giảm bớt đi khí thế của nó một chút nào.
Lục Hoài Dữ đỡ gậy thịt cứng rắn nóng cháy, một ngón tay cắm vào"em gái nhỏ" nàng quấy vài cái, phát ra tiếng nước "òm ọp òm ọp".
"Tôi muốn đi vào."
Thường thì Lục Hoài Dữ chưa từng săn sóc như vậy, chơi "em gái" phía trước còn nói trước với người ta một tiếng.
Thẩm Minh Duyệt nắm mắt cá chân, mở chân ra góc độ lớn nhất để cho hắn tiến vào, "Vâng ạ."
Khuôn mặt nhỏ căng chặt như gặp phải đại địch.
Lục Hoài Dữ cười nói, "Em thả lỏng ra đi, đừng thít chặt quá."
Thẩm Minh Duyệt gật đầu, "Dạ!"
Hơi hơi cúi người áp trên người nàng, nắm dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng tách hoa môi dán sát ra, để trên hoa môi oánh nhuận, một chút một chút chậm rãi đẩy mạnh, nàng vừa mới tiết một lần, "em gái nhỏ" còn đọng rất nhiều nước.
Lục Hoài Dữ bị đường đi nhỏ hẹp của nàng bọc đến da đầu tê dại, tuổi còn nhỏ nên huyệt so với ai khác cũng mềm hơn khít hơn.