Editor: Bùi Bùi + Hạ Hạ
27. Đút gậy thịt vào hoa huyệt no đủ của nàng
Lục Hoài Dữ vừa xuống sân bay lập tức kêu tài xế chạy đến chỗ Thẩm Minh Duyệt, đáy mắt thâm quầng vì thiếu nghỉ ngơi.
Thẩm Minh Duyệt ngồi trên xe nhìn Lục Hoài Dữ không dời mắt, vẫn luôn nhìn đúng mỗi chỗ đó của hắn.
Lục Hoài Dữ duỗi tay xoa xoa đầu nàng, mỉm cười hỏi, "Sao Duyệt Duyệt nhìn chằm chằm chú vậy?"
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Minh Duyệt hồng hồng, "Chú đẹp trai thật đó."
Lục Hoài Dữ ôm nàng vào trong l*иg ngực, "Miệng cô gái nhỏ thật là ngọt."
Thẩm Minh Duyệt dựa vào ngực hắn lại ngẩng đầu lên, cùng hắn hôn môi, sau đó vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ một chút.
Nàng đỏ mặt nhỏ giọng hỏi, "Ngọt không chú?"
Cô gái nhỏ chủ động hiến hôn, Lục Hoài Dữ cười to, "Ngọt."
Bé gái vừa ngoan lại vừa mềm mại tất nhiên là ngọt chết người.
Lục Hoài Dữ nắm lấy cằm nàng, "Đến đây lại liếʍ chú thêm một chút."
Thẩm Minh Duyệt ngoan ngoãn nâng đầu, hơi dẩu môi hôn môi hắn, xúc cảm sượt qua, cánh môi mềm mại có vị ngọt ngào như đang nếm mật ong.
Lục Hoài Dữ vuốt ve eo nhỏ của nàng, đầu lưỡi non nớt liếʍ môi hắn từng chút một, Lục Hoài Dữ hé miệng vươn đầu lưỡi, cô gái nhỏ hiểu ý ngậm lấy mυ'ŧ, hệt như đang ăn mυ'ŧ kẹo que.
Bị nàng mυ'ŧ, phía dưới Lục Hoài Dữ nhanh chóng nổi lên phản ứng.
Tay leo lên áo ngực của nàng, cách lớp vải xoa nắn đôi vυ' mềm mại.
Đôi mắt nàng như bị che phủ bởi một làn sương mờ, hơi thở gấp gáp, bị Lục Hoài Dữ đảo khách thành chủ, hắn nhanh chóng bắt lấy đầu lưỡi nhỏ, cuốn đầu lưỡi nàng thật mạnh mà ngặm nhấm.
Thẩm Minh Duyệt bị chú hôn đến đầu lưỡi tê dại, vυ' bị chú nắm đến đau, toàn thân đều mềm như bông, một chút lực nhúc nhích cũng không có.
Miệng Thẩm Minh Duyệt bị hôn đến sưng đỏ, áo ngực cũng bị đẩy lên cao, một bên ngực bị hắn xoa đến đỏ lên.
Lục Hoài Dữ nhịn đã nửa tháng, vốn đang rất có kiên nhẫn, bị bé gái chủ động dâng hôn trêu chọc cho một thân bốc hỏa, hận không thể ở trong xe ăn sạch nàng.
Ở thủ đô, bọn bạn vẫn truyền tai nhau hắn và Nghiêm Đông Kình hiện tại thanh tâm quả dục.
Mấy người bạn hắn uống rượu bên cạnh ai cũng kẹp một cô nàng, Lục Hoài Dữ không thèm, Hàn Huân và giám đốc thì bàn chuyện riêng.
Lúc sau có một cô gái tóc dài xõa ngang vai, là loạn hình nữ sinh trung học thanh thanh nhu nhu, đẩy cửa đi vào, có chút lúng túng không biết nên làm gì nên chỉ đứng tại chỗ, đôi mắt ngập nước hoảng sợ, điềm đạm đáng yêu.
Hàn Huân ngậm điếu thuốc vẫy tay với nàng, "Cô gái nhỏ lại đây, bên này."
Ý bảo nàng ngồi bên cạnh Lục Hoài Dữ.
Lục Hoài Dữ lắc lắc ly rượu, nhả ra một ngụm khói, cảm nhận ghế bên cạnh lún xuống, quay đầu không để ý, ánh đèn phòng u ám lại thêm khói thuốc càng trở nên mờ mịt hư ảo, nhìn qua khoảng trống giữa làn khói hắn còn tưởng rằng là cô gái nhỏ của hắn.
Cô gái trẻ tiến lên muốn rót rượu cho hắn.
Lục Hoài Dữ hất đầu, "Đi ra ngoài."
Nghe được âm thanh lãnh đạm của hắn, nữ sinh càng thêm hoảng loạn, giám đốc đã dặn dò cô ta rất kĩ lưỡng, một người trong phòng này cũng không thể đắc tội, muốn cô ta cẩn thận hầu hạ thật tốt.
"Rất xin lỗi, tôi ... tôi ...."
Lục Hoài Dữ vô tình, lặp lại, "Đi ra ngoài."
Nữ sinh hoảng loạn, bất lực đến muốn khóc.
Hàn Huân nói, "Lão Lục đừng như vậy, nhiều thêm một người càng vui mà."
Lục Hoài Dữ ngậm thuốc vào trong miệng rít một hơi, nói, "Không cần."
Xem thái độ của hắn là thật sự không cần, Hàn Huân nói với cô gái đã sắp khóc tới nơi, "Cô gái nhỏ, em đi ra ngoài đi."
Bạn bè ngồi cạnh hắn thấy một màn như vậy cũng nói, "Lão Lục, nữ sinh
này lớn lên cũng xinh đẹp, còn chưa đủ vừa mắt cậu?"
Một người bạn khác nói, "Tôi thấy cậu ta, là muốn cùng Đông Tử ăn chay đến chết."
Hàn Huân cầm ly rượu đẩy đến bên cạnh Lục Hoài Dữ, "Các cậu không biết, bên cạnh giám đốc Lục của chúng ta đang nuôi một nữ sinh nhỏ vừa non mềm lại vừa xinh đẹp, nơi nào ăn chay chứ, chính là trâu già gặm cỏ non."
Lục Hoài Dữ không nói lời nào, ngẩng đầu uống thêm một ly rượu.
Trong lòng nhớ đến nàng, nàng thật sự rất xinh đẹp, vả lại còn mềm nhũn. Suy nghĩ đến là muốn gặp nàng.
———————
Lục Hoài Dữ nhéo ngực nàng, bàn tay khác xoa mông nàng, "Ở trên xe chơi Duyệt Duyệt được không?"
Thẩm Minh Duyệt hai tay bám vào cổ hắn, mềm mại đáp ứng, "Được ạ~"
Vừa lúc này xe tới nhà, ngừng lại, Lục Hoài Dữ ôm nàng xuống xe, áo ngực bị cởi lỏng cũng không giúp nàng cài lại.
Vào trong thang máy, Lục Hoài Dữ cắn lỗ tai nàng, lại hỏi, "Chú ở chỗ
này tiến vào "em gái nhỏ" của Duyệt Duyệt được không?"
Thẩm Minh Duyệt vùi cả người vào trong l*иg ngực hắn, cả viền tai hồng đến sắp nhỏ máu, nhỏ giọng đáp ứng hắn tiếp "Được..."
Chỉ cần là chú, chỗ nào cũng được.
Lục Hoài Dữ nhịn không được cười, hôn đỉnh đầu nàng, "Cô gái nhỏ nhà chúng ta sao lại có thể ngoan như vậy, được lòng người như vậy chứ."
Ngoan đến mức hắn muốn lúc nào cũng mang nàng theo bên người.
Vào đến phòng liền đặt nàng nằm trên giường, cô gái nhỏ liền ngoan ngoãn cởi sạch quần áo.
Dung mạo với ngũ quan tinh xảo, bé gái lột đến toàn thân trần trụi, non nớt đến giống như một con dê non.
Bầu vυ' no đủ vểnh cao, eo nhỏ thon gọn, nhất là bên dưới cô gái nhỏ thế nhưng không hề có một chút lông, trắng nõn đầy múp, hai môi âʍ ɦộ màu mỡ gắt gao dính bên nhau, cố tình để lộ khe thịt xinh đẹp ướŧ áŧ lôi cuốn người nhìn, trơn bóng no đủ, sáng bừng bốn phía, nhìn mà khiến huyết mạch sôi sục, chọc người thèm nhỏ dãi.
Bé gái tự mình tách hai múi trai ướt dầm dề, bày ra khe thịt được cất giấu dưới lỗ nhỏ.
Người Lục Hoài Dữ lập tức bốc lửa lên đến đỉnh đầu, cắm một ngón tay vào "em gái nhỏ" của nàng khuấy, đường đi cũng đã đủ ướŧ áŧ, là do lúc ở trên xe bị hắn ăn vặt, chỉ mới xoa vυ' mà "em gái nhỏ" đã chảy nước.
Ngón tay rúc trong "em gái nhỏ" mềm mại của nàng hung hăng thọc vào rút ra vài lần, "Tiểu da^ʍ oa lẳиɠ ɭơ chảy đầy nước rồi này!"
"Em gái nhỏ" của Thẩm Minh Duyệt bị ngón tay thon dài của hắn thao đến run run, đáy lòng muốn thứ to lớn kia của hắn.
"Ô... Duyệt Duyệt là tiểu da^ʍ oa, là tiểu da^ʍ oa của mỗi chú."
Lục Hoài Dữ rút ngón tay ra, ướt lượng tất cả dâʍ ɖị©ɧ nàng tiết ra, đổi thành dươиɠ ѵậŧ thô trướng đến phát tím của hắn, cọ sát với dâʍ ɖị©ɧ trước "ngõ" của nàng.
Nàng chờ không nổi, lắc mông muốn hắn đi vào, muốn chú lấp đầy nàng.
Lục Hoài Dữ quất gậy thịt lên hoa huyệt nhỏ của nàng, nàng bị đánh
đến run lên, "em gái" nàng run run rẩy rẩy, tràn ra mật dịch trong suốt.
"Tiểu da^ʍ oa muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của chú thao hoa huyệt của em không?"
Nàng đỏ mặt, nhìn hắn, trong mắt chan chứa tình cảm không muốn xa rời,
"Dạ... Duyệt Duyệt muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của chú... A ——"
Vừa khi nàng nói xong, Lục Hoài Dữ hạ eo nhét gậy thịt vào.
Chỉ mới nửa tháng không gặp, cô gái nhỏ cực kì quấn hắn, vừa phóng đãng vừa dính người, muốn nàng nói vài câu dâʍ đãиɠ hạ lưu hay là lời nói thô tục nàng cũng ngoan ngoãn nói, muốn nàng làm thế nào nàng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lục Hoài Dữ hứng khởi, nảy sinh ác độc nhắm ngay miệng tử ©υиɠ của nàng chơi tới, "Tiểu da^ʍ oa! Tiểu tao hóa! "Em gái nhỏ" nhanh nhanh cắn đứt dươиɠ ѵậŧ lớn của chú!"
Chen vào trong tử ©υиɠ nàng, gậy thịt bị cô gái nhỏ co rút cộng với "em gái" nàng gắt gao kẹp, cuối cùng không nhịn xuống nổi, vui sướиɠ tràn trề phun tràn tử ©υиɠ nàng, lượng tinh đặc nhiều, "em gái nhỏ" của nàng chứa không nổi, dọc theo chỗ kết hợp của hai người ào ạt chảy xuống.
"Ô a..."
Thẩm Minh Duyệt mới vừa cao trào, vách tử ©υиɠ bị gậy thịt nóng cháy và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn cọ rửa, nàng như cá xa nước, run rẩy cao trào, đại não giữa mơ hồ chỉ biết rằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú bắn đầy "em gái nhỏ" của nàng.
Lục Hoài Dữ ôm nàng đi vào phòng tắm tẩy rửa.
Hắn xoa vυ' nàng, nói, "Duyệt Duyệt, tự mình duỗi tay vào "em gái nhỏ", móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú ra ngoài đi."
"Ô... Ưʍ..."
Thẩm Minh Duyệt bị hắn đặt trên mặt đất, chân vẫn còn mềm, thiếu chút nữa đứng không vững, lúc đứng vững rồi thì tách hai chân ra, ngay trước mặt hắn, giống như tự an ủi, ngón tay cắm vào tiểu huyệt của mình đào móc, moi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra ngoài.
Một bãi lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dọc theo đùi nàng chảy xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú quá nhiều, nàng mất hồi lâu mới lấy sạch hết.
Mới vừa cao trào xong, "em gái nhỏ" vẫn còn đang co rút, hai đùi nàng
run run rẩy rẩy, bụng nhỏ cũng run theo, không nhịn được phải duỗi thẳng lưng, toàn thân vẫn đang run thế nhưng lại đạt tới cao trào lần nữa.
Lục Hoài Dữ cười nhẹ, "Duyệt Duyệt tự mình an ủi tới cao trào, thật là một tiểu da^ʍ oa lẳиɠ ɭơ."
Bị chú nói như vậy, da mặt Thẩm Minh Duyệt mỏng, thẹn thùng cực kỳ, nhịn không được rơi nước mắt.
Lục Hoài Dữ thấy hai mắt nàng hồng hồng rưng rưng nước, khuôn mặt nhỏ tội nghiệp, tâm vừa mềm vừa đau, ôm nàng vào trong lòng ngực rồi lau sạch nước mắt cho nàng.
Dịu dàng dỗ nàng, "Cục cưng ngoan của chú, đừng khóc."
————————————
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
_____________
Hạ Hạ: "Rảnh rỗi đọc cmt của mấy cưng r tiện thể đọc lại mấy chương đầu thì quan ngại bản thân cực kì :) dám mặt dày ghi tên mình ở phần beta-er mới ghê chứ :)) t sẽ tự cho rằng các mấy cậu thương t lắm cơ mới bỏ qua mấy cái lỗi ngớ ngẩn trong truyện! Chứ t đọc mà t tức ghê!!! Hên là có note rằng edit THÔ đó chời... Khi nào có dịp sẽ rà sơ sơ lại truyện.... nhorrr!"
"LÌ XÌ mùng 2 cho các cục cưng!!! 🧡💜💙💚💛 và lì xì lần 2 cho các bạn có đọc Thanh Khải..."