_Editor: Bùi Bùi
_Beta: Hạ Hạ
45. Nàng ở bên người hắn sống quá cẩn thận, không có cảm giác an toàn, Lục Hoài Dữ liền cho nàng đủ cảm giác an toàn
Lục Hoài Dữ gọi điện cho Lục Ninh Viễn xong, day nhẹ thái dương.
Cô gái nhỏ không chịu tiếp điện thoại của hắn bởi vì giận dỗi?
Khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ, chẳng lẽ đứa bé này ghen tị?
Mấy ngày nay Thẩm Minh Duyệt không ổn chút nào, gầy mất mấy cân, giống như đóa hoa héo, muốn tiếp điện thoại của chú nhưng lại không dám tiếp, sợ hắn nói lời chia tay.
Mới vừa tan học thì chuông điện thoại lại vang lên, là chú gọi tới, Thẩm Minh Duyệt do dự mấy giây, cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn chọn tiếp điện thoại.
"Ra trước cổng trường."
Âm thanh chú nặng nề, nghe không ra cảm xúc của hắn.
Thẩm Minh Duyệt khó hiểu, "Dạ?"
Nhưng hắn không nói gì nữa đã cắt đứt điện thoại.
Đi ra trước cổng trường làm gì? Thẩm Minh Duyệt vẫn cứ thu soạn đồ đạc rồi báo với bạn cùng phòng một tiếng rằng nàng có việc không thể ăn cơm với nhau được.
Ra trước cổng trường nhìn xung quanh, nhưng không thấy xe của chú.
Tay của nàng bị người ở phía sau dắt lấy, là Lục Hoài Dữ.
"A...... Chú."
Hắn nắm tay nàng đi nhanh về phía trước, hắn tự lái xe tới, dừng xe đối diện cổng trường.
Thẩm Minh Duyệt đi theo phía sau hắn, trong lòng bất an, bàn tay hắn nóng rực lại có lực, nàng không tự chủ né tránh, hắn hơi thu ngón tay đã nắm chặt tay nàng lại.
Hắn mở cửa xe để nàng ngồi vào, Thẩm Minh Duyệt thấy hắn không nói một lời, thần sắc quạnh quẽ, trong lòng có hơi hốt hoảng, nàng chưa bao giờ thấy chú như vậy.
Lục Hoài Dữ vòng qua đầu xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bỗng nhiên rướn người tới gần nàng.
Thẩm Minh Duyệt đột nhiên không kịp phòng bị sợ tới mức lui ra sau hô lên: "Chú?"
Lục Hoài Dữ chỉ giúp nàng cài đai an toàn, đôi mắt không hề nhìn nàng đã quay người lại khởi động xe.
Ngón tay Thẩm Minh Duyệt bất an xoắn đai an toàn, nghiêng đầu trộm ngắm hắn, cằm hắn căng chặt, môi mím chặt không rõ cảm xúc.
Từ lúc lên xe đến bây giờ chú chưa nói với nàng được một câu, mếu máo, mắt to chớp chớp muốn giấu đi cảm giác tủi thân không biết tên nảy sinh.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không quan tâm hắn nữa.
Lục Hoài Dữ quả thực giận quá hoá cười, đứa bé này thật sự muốn khiến hắn tức chết, tính ra hắn còn chưa có con thật đâu, lại là người đầu tiên trải nghiệm cảm giác chua xót khi nuôi con nhỏ.
Hắn khẩn trương chạy đua xử lý công tác cho xong, vừa đến nơi đã tới tìm nàng, kết quả lại bị nàng đối đãi như vậy, lại còn cố tình trốn hắn.
Hai người đối diện không nói gì, không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thẩm Minh Duyệt không biết chú muốn đưa nàng đi đâu, hắn nãy giờ chỉ chạy xe dọc theo nội thành, hơn mười phút sau chạy tới tiểu khu, Lục Hoài Dữ xuống xe đi tới phía trước, Thẩm Minh Duyệt đứng ở phía sau bất động.
Lục Hoài Dữ nhận ra nàng không theo kịp, thấp giọng nói, "Còn không nhanh nhanh tới đây?"
Thẩm Minh Duyệt nắm chặt tay, "Chú, em có tiết học buổi chiều, em đi về trước đây."
Lục Hoài Dữ quay lại, bước chân giống như đạp lên đầu quả tim nàng, rất mạnh, cúi đầu chăm chú nhìn nàng.
Đôi mắt nàng long lanh không chịu đối diện với hắn, môi hơi hơi run, hai tay nắm chặt cứng, khuôn mặt nhỏ quật cường chịu đựng, nhưng lại bày ra thái độ nhu nhược, cực kỳ giống hồi vừa mới bắt đầu đi theo bên người hắn.
Rõ ràng chỉ là thỏ con mềm mại đáng yêu, lại cố tình muốn học con nhím, dựng hết tất cả những gì sắc bén nhất có trên người.
Tức giận ban đầu của Lục Hoài Dữ lập tức tiêu tan bớt, thở dài, xoa xoa tóc nàng.
"Sao lại không ngoan như vậy?"
Thẩm Minh Duyệt được hắn vừa xoa đầu vừa hỏi như vậy, tủi thân mấy ngày nay như muốn trào ra, hốc mắt nghẹn đến mức đỏ bừng rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt dọc theo gương mặt cuồn cuộn rơi xuống.
Lục Hoài Dữ giúp nàng lau nước mắt, bất đắc dĩ cười, "Mấy ngày nay chú gọi bao nhiêu cuộc điện thoại em cũng không nghe, bây giờ lại còn khóc lóc gì vậy bé?"
Nàng thút tha thút thít hít khí, vừa hay tay hắn đặt ngay cằm gạt nước mắt.
"Em..."
Lời vừa nói ra, nước mũi nhiễu theo xuống, túng quẫn đến mức muốn che mặt lại.
Lục Hoài Dữ lấy khăn giấy che mũi cho nàng rồi giúp nàng lau nước mũi.
Nàng quay đầu không chịu đi.
"Ngoan, nha?"
Thẩm Minh Duyệt nắm vạt áo hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hắn vẫn đưa tay chùi nước mũi cho nàng.
Một chút gián đoạn đã xoá đi khoảng cách lãnh đạm xa cách giữa hai người.
Lục Hoài Dữ nắm tay nàng đi vào thang máy, nàng không náo loạn nữa mà ngoan ngoãn cho hắn dắt tay.
Rũ mắt nhìn bàn tay to nắm lấy tay mình, thầm nghĩ cho dù có thế nào, nàng chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi chú, nàng muốn ở bên chú mãi.
Tới nhà rồi, rốt cuộc có thể nói chuyện cho rõ ràng.
Lục Hoài Dữ ngồi trên sô pha hỏi nàng, "Mấy ngày nay vì sao không nghe điện thoại của chú?"
Thẩm Minh Duyệt ậm ừ, không trả lời vấn đề của hắn, "Chú, em thấy ảnh chụp của chú trên weibo, chú lại còn ôm người khác."
Thẩm Minh Duyệt ôm lấy thái độ thấy chết không sờn nói ra chuyện này.
Lúc nói lời này thì biểu tình rất tủi thân, nhưng lại cố tình giả bộ tự nhiên bình tĩnh, lại không biết rằng hốc mắt sưng đỏ đã bán đứng nàng.
Lục Hoài Dữ nhìn cô gái nhỏ như vậy, không cách nào đành lòng phát giận với nàng, cũng không khơi nổi ý định phạt nàng.
Ôm nàng ngồi lên đùi, miết khuôn mặt nàng, gương mặt nhỏ hình như gầy đi rồi, được bao nhiêu thịt hắn vỗ béo lên người đã bay mất.
"Duyệt Duyệt ghen tị nên thành ra không chịu tiếp điện thoại của chú?"
Gương mặt Thẩm Minh Duyệt hồng hồng, "Không phải đâu."
Ngửa đầu nhìn hắn, một đôi con ngươi lanh lợi chân thành, vẫn còn phiếm hồng, ướt dầm dề cực kỳ giống với ánh mắt của động vật nhỏ mềm mại.
Âm thanh nàng có chút thật cẩn thận.
"Chú có phải không cần em nữa đúng không?"
Thì ra cô gái nhỏ vẫn luôn lo lắng chuyện này.
Trái tim Lục Hoài Dữ hoá thành bọt biển, ngẫu nhiên phồng lên ngẫu nhiên xẹp xuống.
Xoa đầu nàng, hôn lên đôi mắt, môi dán mí mắt nàng lẩm bẩm, "Duyệt Duyệt ngốc à."
"Chú làm sao lại không cần em được, chú sẽ luyến tiếc bao nhiêu nếu để em đi."
Loại người như Lục Hoài Dữ rất ít khi nói mấy lời âu yếm, hắn trầm ổn lại hướng nội, hai từ "tình yêu" bị hắn xem rất đạm mạc, với hắn, có thể có có thể không.
Nhưng từ khi hắn nuôi cô gái nhỏ thì không còn giống vậy nữa, nàng vui tươi, tinh thần phấn chấn, yêu kiều đáng yêu, giống đóa hoa dại nhỏ mọc bên đường, cánh hoa bị nước mưa xối phải run run cụp cụp, nhưng vẫn cứ nỗ lực trổ hoa.
Màu sắc đóa hoa tươi đẹp thuần khiết, ánh vào đôi mắt hắn.
Lúc đầu chỉ nghĩ nuôi một thú cưng nhỏ có thể khiến thể xác và tinh thần của mình vui sướиɠ, nhưng bé con ngoan ngoãn này lại quá hợp tâm hắn.
Tâm cằn cỗi của hắn từng chút sống lại, toàn bộ sinh hoạt bởi vì cô gái nhỏ mà trở nên thú vị.
Lục Hoài Dữ đương nhiên biết sự thay đổi này đối với hắn mà nói là có ý gì.
Lục Hoài Dữ kể hết chuyện đêm đó cho nàng nghe, nàng mới biết được hóa ra mình hiểu lầm.
Nhưng vấn đề mấu chốt không phải chuyện này, mà là mối quan hệ của hai người.
Thẩm Minh Duyệt há miệng muốn nói, lại không thể phát ra tiếng động gì, nàng phải nói như thế nào đây? Nàng có tư cách gì để yêu cầu? Lục Hoài Dữ ôm lấy eo nàng, mười ngón tay đen xen với tay nàng.
"Chờ sang năm Duyệt Duyệt hai mươi tuổi, chúng ta sẽ đi lãnh chứng được không?"
Nàng ở bên người hắn sống quá cẩn thận, không có cảm giác an toàn, Lục Hoài Dữ liền cho nàng đủ cảm giác an toàn.
Những lời này ập đến khiến đầu óc Thẩm Minh Duyệt phát ngốc, quay đầu trợn tròn mắt nhìn hắn.
Lục Hoài Dữ cười, "Sao nào, Duyệt Duyệt ghét bỏ chú già à?"
Tâm Thẩm Minh Duyệt rung động một hồi lâu, giống như nổi trống, nói không nên lời, lắc đầu, nàng làm sao có thể ghét bỏ.
Nàng vốn chỉ muốn một chút, nhưng hắn lại cho nàng toàn bộ.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
"Những người đàn ông họ Lục chưa bao h làm mị thất vọng 😭" _ Hạ Hạ