Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài

#Quà bonus của Củ Cải (Tác giả tặng quà)

*Nhét trứng rung vào huyệt nhỏ của nàng khi đi học, chờ đến buổi chiều chú tới đón mới có thể lấy nó ra*

Lục Hoài Dữ nhớ lại lúc tới cổng trường thì thấy Thẩm Minh Duyệt và nam sinh bên cạnh vừa nói vừa cười, trong lòng không được thoải mái, đè bé gái trên giường tàn nhẫn hoan ái, gậy thịt thô to không hề lưu tình khuấy đảo huyệt nhỏ của nàng.

Hung hăng cắm toàn bộ gậy thịt, cho đến khi đυ.ng tới hoa tâm của nàng mới rời khỏi, thô bạo không có một chút dịu dàng, đưa ra đẩy vào kéo theo mật dịch của nàng, phun ướt lôиɠ ʍυ của hắn.

"Tiểu da^ʍ oa thật nhiều nước, là bị chú thao muốn tiểu à?"

Cô gái nhỏ rầm rì khóc, khuôn mặt nhỏ xúc động, tựa như hoa lê đẫm sương cực kì đáng thương, không biết chú đột nhiên bị làm sao, đâm nàng đau quá.

Nàng chưa từng bị chú đối đãi như vậy, tuy rằng lúc trên giường hắn vẫn thường xuyên thô bạo, nhưng vẫn luôn giữ lại lý trí, mặc dù tắm lửa tình điên cuồng nhưng vẫn có cảm giác thương tiếc.

Nàng la đau thì hắn sẽ dừng lại một lát, nhưng hôm nay dường như muốn đâm chết nàng, côn ŧᏂịŧ đâm đến mức bụng nhỏ của nàng bủn rủn, sắp bị chú đâm hỏng rồi.

Lục Hoài Dữ thật sự không khống chế được, côn ŧᏂịŧ trướng nóng chôn trong huyệt nhỏ vừa khẩn trương lại vừa hẹp, chỉ có không ngừng thao, mới có thể làm cơn ghen tuông điên cuồng trong đầu hắn bình ổn trở lại.

Đến khi phát tiết xong rồi, cô gái nhỏ đã sớm bị hắn làm đến ngất đi, mồ hôi mỏng trên mặt chảy ròng ròng, tóc ướt thành một đám dính bết trên mặt, vẻ mặt nhu nhược đáng thương mảnh mai.

Lục Hoài Dữ khom người xuống hôn môi nàng.

"Ngoan."

Buổi trưa đưa nàng đến trường học, Lục Hoài Dữ ước lượng món đồ trong tay, rồi nói với cô gái nhỏ, "Cởϊ qυầи ra nào."

Thẩm Minh Duyệt khó hiểu, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt, không dám phản kháng, nửa ngồi xổm trong xe cởϊ qυầи ra.

"Cởi cả qυầи ɭóŧ nữa."

Thẩm Minh Duyệt kẹp hai chân, trên đùi vẫn còn vết hồng hồng do bị hắn nhéo, vết bầm còn mới màu đỏ tím, tỏ rõ cô gái nhỏ bị hắn chà đạp thô bạo một trận thế nào.

Gương mặt bé gái phiếm hồng, nhìn hắn, "A? Chú..."

Hắn quay đầu lại liếc mắt một cái, mắt đen cuồn cuộn âm trầm, nàng rùng mình, thân thể run bần bật, đôi tay với vào bên trong, do dự một hồi, kéo xuống.

Cửa sổ xe được dán giấy kính bên ngoài không nhìn thấy, tấm ngăn của xe cũng được kéo xuống, dù vậy Thẩm Minh Duyệt vẫn ngượng ngùng vô cùng, dù sao trừ bỏ ở trong phòng đây là lần đầu ở bên ngoài.

Lục Hoài Dữ duỗi tay ôm nàng lại, để nàng ngồi trên đùi, một tay tách chân nàng ra, ngón tay vuốt ve hoa huyệt của nàng, huyệt nhỏ non mịn vẫn còn hơi sưng đỏ, cô gái nhỏ bị lòng bàn tay hắn vuốt ve không nhịn được run rẩy, khe thịt ở dưới tay hắn run run rẩy rẩy mấp máy.

Thẩm Minh Duyệt tựa vào trong l*иg ngực hắn, hai chân bị chú tách rộng ra, nơi riêng tư ở chính giữa chân bị bại lộ trong không khí, chú còn nhìn chỗ đó, rồi lấy ngón tay sờ.

"A..."

Vốn bị côn ŧᏂịŧ của chú làm đến mức hơi trầy da, lòng bàn tay thô ráp của hắn lại cọ xát nơi đó nên cảm thấy hơi đau, nhất thời không nhịn xuống hô ra tiếng.

Nghe thấy cô gái nhỏ hô đau, Lục Hoài Dữ thấp giọng hỏi, "Còn đau không?"

Cô gái nhỏ tủi thân nói, "Đau..."

Lục Hoài Dữ thổi hơi vào chỗ đó vài lần, hai múi thịt múp míp lúc đóng lúc mở, sau đó hắn lấy ngón tay thon dài tách hai múi thịt, để lộ ra "đậu nhỏ" bên trong, cùng với hai múi thịt che lấp lỗ nhỏ, lỗ nhỏ chỉ nhỏ cỡ một lóng tay của hắn, nhỏ như vậy mà không biết làm sao lại có thể nuốt được dươиɠ ѵậŧ của hắn vào trong.

Nhẹ nhàng gảy khe thịt, xúc cảm kỳ diệu, ẩm ướt mềm mại, nhìn thấy lỗ nhỏ bị hắn chơi đến khi chậm rãi rỉ ra một chút mật dịch bóng loáng, Lục Hoài Dữ quét chút dịch rồi bôi xung quanh huyệt nhỏ, hai cánh hoa non mềm toả ra ánh nước trong suốt, cực kì mê người, chọc cho Lục Hoài Dữ muốn vùi đầu xuống liếʍ.

Một tay khác nhét món đồ kia vào, vừa mới chen vào một nửa, cô gái nhỏ theo phản xạ thít chặt tiểu huyệt.

Thẩm Minh Duyệt bấu chặt cánh tay hắn, chú muốn nhét món đồ gì vào trong nàng vậy?

"Chú."

Cúi đầu liền thấy, là một món đồ tròn tròn, cuối đuôi gắn liền với một đầu dây.

Lục Hoài Dữ hôn xuống cái trán của bé gái, "Duyệt Duyệt ngoan, thả lỏng."

Ai cũng không biết Lục Hoài Dữ còn có một bộ mặt chiếm hữu du͙© vọиɠ biếи ŧɦái, đôi mắt của hắn giờ phút này đã biến thành đôi mắt của một con sói hung ác, muốn nuốt sống bé gái nhỏ trong l*иg ngực.

Chú như thế này thật đáng sợ, rõ ràng đang là ngày hè cực nóng nhưng Thẩm Minh Duyệt lại giống như đang ở tiết trời đông giá lạnh, thân thể run rẩy đến cả tiếng nói cũng phát run, muốn chạy trốn lại trốn không thoát.

"Đừng mà chú."

"Bé ngoan, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Lục Hoài Dữ dịu dàng hôn từng cái từng cái một lên trán của nàng, phía dưới vẫn như cũ không dừng tay, bé gái xoắn chân giãy giụa muốn khép hai chân lại, nhưng một tay Lục Hoài Dữ đã thủ sẵn một bên bắp đùi của nàng, đẩy mạnh trứng rung vào trong huyệt nhỏ của nàng.

"A ô... Chú..."

Thẩm Minh Duyệt ở trong l*иg ngực hắn dùng sức vặn vẹo, sức lực nam nữ cách xa không làm hắn có bất cứ trở ngại nào, ngược lại còn khiến hoa huyệt nuốt món đồ vào càng sâu.

"A ——"

Món đồ đó đang rung trong bụng nàng!

Tay Thẩm Minh Duyệt bấu chặt lấy cánh tay hắn, bụng nhỏ căng thẳng, tựa như có điện chạy dọc thân thể, đến đầu ngón chân cũng trở nên tê dại.

Lục Hoài Dữ cắn tai nàng nói, "Tiểu da^ʍ oa, mới có vậy mà em cũng có thể cao trào! Tiểu huyệt nho nhỏ sao lại da^ʍ như thế!"

Thẩm Minh Duyệt không biết chú hôm nay bị gì, trong lòng cảm thấy tủi thân, nhục nhã và sợ hãi, thân thể không khống chế được run run.

Lục Hoài Dữ ôm nàng, giúp nàng mặc lại qυầи ɭóŧ và quần ngoài.

Hôn môi nàng, âm thanh dịu dàng lẩm bẩm nói, "Chờ buổi chiều chú tới đón em thì mới có thể lấy nó ra."

Có món đồ mắc phía dưới nàng, lại còn đang dùng sức va chạm kịch liệt, trong lòng khó chịu vô cùng, hốc mắt Thẩm Minh Duyệt chứa nước mắt, rũ lông mi xuống gật đầu.

"Vâng."

Hắn lần nữa hôn xuống cánh môi trắng bệch của bé gái, "Duyệt Duyệt ngoan."

Tới trước cổng trường, Thẩm Minh Duyệt tự đi vào, bước chân chậm chạp, bởi vì mỗi một bước đi sẽ giống như khiến món đồ đó rớt ra thật, nếu thật sự rơi xuống thì thảm quá rồi.

Lục Hoài Dữ nhìn nàng đi vào cổng trường, hút xong điếu thuốc mới rời đi.

Cả một tiết học buổi chiều Thẩm Minh Duyệt không còn tâm tư mà nghe giảng, tất cả lực chú ý đều đặt vào món đồ trong huyệt nhỏ của nàng, lại lo lắng người khác sẽ nghe thấy tiếng, sợ đến mức kẹp chặt chân.

Giờ ra chơi giữa buổi cũng không dám đi đâu, thật sự nhịn không nổi nữa mới đi WC, ngồi xổm xuống rồi cố ấn món đồ đó vào sâu bên trong để nó không rơi ra, nướ© ŧıểυ chảy ra rất nhiều, mật dịch trong tiểu huyệt của nàng cũng chảy xuống theo.

Tiểu xong mà chân cẳng nhũn ra, bụng nhỏ vẫn cứ ê ẩm trướng trướng, tựa như vẫn còn chứa nướ© ŧıểυ, tiểu huyệt thì vẫn còn ngứa ngáy, "em gái" bị va chạm cọ xát đến chết lặng, vẫn không ngừng chảy nước.

Trở lại chỗ ngồi.

Đồng Đồng nhìn thấy nàng vẫn luôn ôm bụng, quan tâm hỏi, "Duyệt Duyệt, cậu không thoải mái ở đâu à? Sao mặt lại hồng như vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là chỉ là bà dì tới, bụng có chút không thoải mái."

"Vậy tiết thể dục tiếp theo có muốn mình xin nghỉ giúp cậu không?"

"Được."

Thẩm Minh Duyệt ghé vào trên bàn nguyên một tiết thể dục, dúi đầu vào cánh tay, người khác đều cho rằng nàng đang nghỉ ngơi, kỳ thật nàng đang phải cắn môi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, trứng rung trong tiểu huyệt cọ xát va chạm đến cao trào, hai cái đùi không ngừng run rẩy.

Nàng có thể cảm giác được nước đã chảy ướt quần nàng, còn dính cả trên ghế.

Bị dày vò cả một buổi chiều, cao trào đến mức gần như vô lực, các bạn trong lúc học đều nghiêm túc nghe giảng, huyệt nhỏ của nàng lại bị trứng rung cọ xát co rút lại co rút, tiết đến vài lần.

Buổi chiều, khi Lục Hoài Dữ tới đón nàng, cả người nàng đã mềm nhũn, cố gắng đi đến bên cạnh xe, lập tức lao vào trong l*иg ngực hắn.

Đồng Đồng lo lắng nói, "Chú, Duyệt Duyệt không thoải mái, chú mau đưa cậu ấy đi khám bác sĩ."

Lục Hoài Dữ sờ sờ trán của nàng, mồ hôi nóng bỏng dính đầy một tay hắn, liền biết nàng bị tra tấn không hề nhẹ.

"Ừ, chú đưa con bé đi liền đây."

Lên xe, bé gái ngồi trên đùi hắn, đầu dựa vào ngực hắn, thở phì phò phì phò.

Lục Hoài Dữ tuột quần nàng xuống một nửa, nhìn thấy qυầи ɭóŧ của nàng đã ướt đẫm hết, một mùi hương ngọt ngấy ập đến, không biết tiểu da^ʍ oa đã phun ra bao nhiêu nước.

"Tiểu huyệt của tiểu da^ʍ oa chảy rất nhiều nước này."

Sắc mặt nàng trắng bệch, ôm tay hắn, "Chú, có thể lấy nó ra chưa?"

Đầu cọ ngực hắn, nhu nhược giống như mèo con, "Ô... Duyệt Duyệt khó chịu quá..."

Lục Hoài Dữ xoa xoa đỉnh đầu nàng, "Duyệt Duyệt tách chân ra, chú lập tức lấy ra giúp em."

Hai múi thịt ướt dầm dề, Lục Hoài Dữ giữ chặt đuôi dây kéo trứng rung ra ngoài, "em gái" của nàng vẫn còn sức quấn chặt lấy, có chút trở ngại, hắn dùng sức lôi ra, trứng rung ngâm trong huyệt nhỏ non mềm của bé gái cả một buổi chiều bị rút ra, một bãi lớn dâʍ ɖị©ɧ trong huyệt nhỏ đổ ra ngoài ồ ạt.

Lục Hoài Dữ vui thích nhìn, lấy một tay quét lấy dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngấy.

Rồi đưa tay tới trước miệng nàng, "Duyệt Duyệt nếm thử mật dịch của mình xem nào."

Thẩm Minh Duyệt vốn quay đầu qua chỗ khác, nghe thấy hắn nói thì quay đầu lại, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay của hắn, là dâʍ ɖị©ɧ từ huyệt nhỏ của nàng chảy ra.

Lục Hoài Dữ nhìn nàng liếʍ sạch sẽ dâʍ ɖị©ɧ dính trên tay hắn, ngửi kỹ sẽ thấy có mùi vị ngọt thanh của thiếu nữ, nghĩ đến liền thèm muốn liếʍ liếʍ môi.

Sau đó cởϊ qυầи của mình, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng sưng to nhếch cao, Lục Hoài Dữ nâng một bên chân của nàng lên, đỡ gậy thịt của mình cắm vào, bị trứng rung ngâm cả một cái buổi chiều, bên trong huyệt nhỏ vừa nóng vừa ướt.

Bé gái giống như búp bê vải bị hắn bắt ngồi trên dươиɠ ѵậŧ hung hăng làm.

"Ya! Duyệt Duyệt, bé ngoan của chú."

Sau cùng nàng bị bắt vùi đầu vào giữa háng của hắn, ngẩng đầu nuốt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ được tưới sạch vào trong miệng nàng.

——————————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง