“Tịnh Nghi, sao em lại tới đây?” Diệp Lâm nhìn nữ sinh đi tới, mày nhăn lại.
Diêu Tịnh Nghi bĩu môi, đi đến bên cạnh Ôn Nghiêu rất tự nhiên mà khoác lấy cánh tay hắn, “Không liên quan đến anh, em tới tìm Ôn Nghiêu ca ca của em.”
Tɧẩʍ ɖυ không biết từ lúc nào đã tránh thoát khỏi tay của Ôn Nghiêu, Diêu Tịnh Nghi cũng không chú ý tới còn có người xa lạ ở đây.
Nhìn trạng thái thân mật tự nhiên của hai người này, xem ra rất quen thuộc, hơn nữa Tɧẩʍ ɖυ đã rất nhiều lần nghe được Lý Minh Lỗi nhắc tới Tịnh Nghi muội muội, phỏng chừng chính là vị này.
Phản ứng Ôn Nghiêu có hơi kịch liệt, hắn né tránh Diêu Tịnh Nghi, trốn về phía sau Tɧẩʍ ɖυ, hai tay bắt lấy bả vai Tɧẩʍ ɖυ, để Tɧẩʍ ɖυ đối mặt với Diêu Tịnh Nghi.
“Mày tránh xa tao một chút, tao với mày chẳng thân.”
Tɧẩʍ ɖυ đột nhiên cùng Diêu Tịnh Nghi nhìn nhau, cô có chút ngây người, Diêu Tịnh Nghi cũng có chút bối rối.
“Xin…… Xin chào……” Tɧẩʍ ɖυ lúng túng mở miệng.
Nhìn gần Diêu Tịnh Nghi thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn chớp chớp, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn vừa phải, khuôn miệng thanh tú, giống một búp bê Tây Dương tinh xảo.
Diêu Tịnh Nghi bỗng cười lên, thanh âm ngọt ngào mềm mại, “Tỷ tỷ, chị là bạn của Ôn Nghiêu ca ca sao, trông chị thật đáng yêu a.”
Đáng yêu?
Tɧẩʍ ɖυ biết rõ, từ này cùng bản thân không có chút dính dáng nào, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
“Chị tới chơi sao, em có thể cùng đi với anh chị được không?”
Thanh âm em ấy quá dễ nghe, Tɧẩʍ ɖυ ngượng ngùng không thể cự tuyệt.
Nhưng mà Ôn Nghiêu và Diệp Lâm trăm miệng một lời, “Không được!”
Diệp Lâm kéo Diêu Tịnh Nghi qua, “Em đừng quấy rầy người ta, đi, cùng anh đi chơi.”
Nói xong, Diệp Lâm liền túm Diêu Tịnh Nghi đi mất, Tịnh Nghi còn đang giãy giụa, “Không cần, em muốn Ôn Nghiêu ca ca cơ!”
“……”
Thấy bọn họ đi xa, Ôn Nghiêu rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, “Rốt cuộc cũng đi rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, tớ đói bụng.”
Tɧẩʍ ɖυ cảm giác có chút kỳ quái, hắn tựa hồ, có hơi sợ Diêu Tịnh Nghi?
“Muốn ăn cái gì?” Ôn Nghiêu nhìn một loạt nhà ăn trên lầu kia, bắt đầu kể tên món ăn, “Malatang, lẩu, xiên que, món cay Tứ Xuyên……”
Tɧẩʍ ɖυ tùy ý chỉ chỉ, “Cái kia đi.”
“Được.” Ôn Nghiêu nhìn qua, do dự, “Chỗ này có hơi cay, hay là đổi nơi khác đi?”
Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu, “Không, tớ muốn ăn ở đây.”
Cô đương nhiên biết cay, tên quán này rất rõ ràng là món cay Tứ Xuyên, trên bảng hiệu còn có hai trái ớt cay đỏ chói lọi kìa.
“Vậy thì đi thôi.” Ôn Nghiêu đành phải liều mình bồi quân tử.
Bọn họ cùng nhau đi lên lầu, như cũ người gọi món ăn là Ôn Nghiêu, hắn chọn mấy món thoạt nhìn không cay lắm, “Cậu xem còn muốn ăn gì nữa hay không?”
Tɧẩʍ ɖυ duỗi tay chỉ vào thực đơn, “Cái này.”
Mao xue wang*……
Món ăn chiêu bài của nhà hàng này.
Chính là rất cay.
Ôn Nghiêu nhẫn nhịn đồng ý, “Được……”
Từng món ăn được dọn lên, Tɧẩʍ ɖυ hiếm khi không có khách khí, nghiêm túc bắt đầu ăn.
Cô xác thật rất đói bụng, nhưng cô cũng có chút oải, thực sự cô đúng là không thích ăn cay, dầu đỏ tươi trước mặt vừa cay vừa hấp dẫn.
Ôn Nghiêu động đũa mấy lần liền muốn từ bỏ, “Hay là, chúng ta đổi quán khác.”
Hắn xác thực ăn không quen, nhưng trông Tɧẩʍ ɖυ bất động thanh sắc, hắn bắt đầu có chút hoài nghi, chẳng lẽ lần trước là Tɧẩʍ ɖυ lừa hắn?
Kỳ thật Tɧẩʍ ɖυ đang giả vờ, cô không ăn cay, nhưng cô lại muốn chống đối Ôn Nghiêu, kết quả lại tự hại mình.
“Lãng phí là rất đáng xấu hổ.” Tɧẩʍ ɖυ lên án Ôn Nghiêu không hề duỗi đũa.
Cô nói đúng, nhưng Ôn Nghiêu nguyện ý làm một kẻ đáng xấu hổ.
Một bữa cơm trôi qua, Ôn Nghiêu ăn không nhiều, cũng chẳng no nổi.
Tɧẩʍ ɖυ thế nhưng đã ăn no, miệng bị cay đỏ, khóe miệng còn sót ít dầu cay.
Ôn Nghiêu nhìn chằm chằm đôi môi Tɧẩʍ ɖυ, trong lúc nhất thời khó lòng kiềm chế.
Khi tính tiền Tɧẩʍ ɖυ muốn chia đôi với Ôn Nghiêu, hắn lại tức giận, “Không có việc gì, cứ tính vào tài khoản của anh tớ.”
Diệp Lâm cứ như vậy mà thiếu tiền một bữa cơm, Ôn Nghiêu lôi kéo Tɧẩʍ ɖυ xuống lầu, vô cùng thần bí mà dẫn cô đi về hướng một nơi khác, càng đi càng tối, càng đi càng hẻo lánh.
Hình như có chút nguy hiểm.
Tɧẩʍ ɖυ dừng chân không chịu đi tiếp, tiếng ồn ào sau lưng bọn họ tựa hồ đã cách rất xa.
“Sao vậy?”
“Tớ…… muốn đi về.”
Ôn Nghiêu sửng sốt, không tự chủ được mà đến gần Tɧẩʍ ɖυ, “Đừng, còn chưa có bắt đầu chơi mà.”
Lời hắn nói rất quái lạ, cảm giác bất an kia lại dâng lên trong lòng, Tɧẩʍ ɖυ lùi về sau một bước, không ngờ lại đυ.ng phải bức tường.
Không có đường lui, Ôn Nghiêu nghiêng mình sang, tay chống lên bức tường sau lưng Tɧẩʍ ɖυ, cảm giác áp bách mười phần.
“Tɧẩʍ ɖυ, tớ còn đói.” Hắn thong thả ung dung nói, như có thâm ý khác.
Ánh sáng nơi này mờ mịt, Tɧẩʍ ɖυ không có cách nào phân tích được biểu cảm của Ôn Nghiêu, cũng không biết nên ứng phó thế nào với lời hắn vừa nói.
“Là do cậu không ăn……”
Làm sao lại đổ lỗi cho cô?
Tɧẩʍ ɖυ ép mình nhìn thẳng vào tầm mắt Ôn Nghiêu, cô muốn đẩy người này ra, nhưng cổ tay lại bị nắm lấy, mới vừa mở miệng đã bị ngăn chặn.
Một câu buông tay kia cũng bị nuốt mất.
Hơi thở xa lạ ập vào mặt, hương vị nóng rát thiêu cháy, sau lưng là vách tường cứng rắn lạnh băng, hai loại nhiệt độ khiến cô mê mang.
Ôn Nghiêu, hắn đang làm cái gì?
(*Mao xue wang: bắt nguồn từ thị trấn cổ Ciqikou, Trùng Khánh…, là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm. Mao Xue Wang được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ… kèm theo những gia vị đặc biệt, vị cay và ngon, nước dùng đậm đà.)
——
Câu Tɧẩʍ ɖυ nói nhiều nhất chính là buông tay ha ha ha ha, thật lâu về sau khi hỏi Ôn đại thiếu gia về nụ hôn đầu tiên có cảm giác như thế nào, đại thiếu gia đáp: Có mùi vị mao xue wang.