Bẫy Tình Chôn Sâu

Chương 1: H

"A..ư..ưmm … ch- chờ đã.."

Âm thanh ái muội vang lên từng hồi trong căn phòng tờ mờ do ánh trăng chiếu vào qua lớp cửa kính lớn.

Cô gái nằm vật vã trên sàn, trên người không có mảnh vải che thân, những nét hồng ngân trải dài trên cơ thể mảnh khảnh.

"Sao thế? Em gái không thích chỗ này hả? Hay là chỗ này?"

Phía trên đồng dạng một người phụ nữ ngồi đè lên thân thể yếu ớt ngân nga những tiếng gợϊ ȶìиᏂ, ngón tay thon dài không chút thương tình mà đâm loạn vào hoa huyệt yếu mềm của phụ nữ.

"Ưmm..mm đừng…x- xin chị…"

Bối Vy nức nở van xin người phía trên nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khinh cùng bàn tay mạnh bạo như muốn phá nát cô bé của nàng.

"Vô vị!"

Đình Nghi nhìn người con gái đang run rẩy dưới thân, ánh mắt thoáng có phức tạp rồi lại hoá điên cuồng thù hận, tốc độ cũng vì thế mà tàn nhẫn gia tăng.

Nếu không phải mẹ cô ta thì làm sao mà mẹ cô phải chết, ông già chết tiệt kia cũng bỏ rơi cô mà đi!

Những thứ này, đều là cô đáng được nhận!

Chẳng biết Đình Nghi suy nghĩ bao lâu đến khi tay truyền đến nhức mỏi tột cùng mới thỏa lòng rút ra khỏi người của Bối Vy.

Cơ thể đang căng cứng của nàng vô lực mềm nhũn như không xương, Đình Nghi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng cũng không thèm để ý đến, trực tiếp đứng dậy lau tay bỏ ra khỏi phòng.

Bối Vy muốn cử động cơ thể nhưng vô phương ngồi dậy được, bản thân vô lực nằm dưới sàn nhà cứng ngắc, mặc kệ cái lạnh đang xâm chiếm lấy tấm thân gầy gò của mình.

Cơn đau nhức phía dưới truyền đến làm Bối Vy nhăn mày chịu đau, gương mặt tái nhợt không chút sức sống mệt mỏi thϊếp đi trong mơ hồ.

Tiếng điện thoại reo inh ỏi đánh thức Bối Vy đang ngủ say dưới sàn, cơ thể nhức nhối từng đợt, khó khăn một chút nàng mới có thể lảo đảo đứng lên.

Vùng dưới nhói lên mỗi khi Bối Vy lê từng bước chân mệt mỏi, bản thân mệt mỏi cầm lấy điện thoại ngồi phịch xuống giường.

"Alo, chị Dương em nghe"

"Alo, Bối Vy, chiều nay Lương tổng tổ chức buổi tiệc chào mừng Lương Nhã về nước, ông ấy có mời em"

"Sao phải là em? Công ty còn nhiều nghệ sĩ khác mà"

Nhìn xuống thân thể đầy vết tích của mình thì Bối Vy thở dài tìm lý do từ chối, gương mặt tinh xảo mệt mỏi tựa đầu vào thành giường.

"Chị biết hôm nay là ngày nghỉ của em nhưng mà đích thân Lương Nhã mời em tới… Dù sao cô ấy cũng là con gái của Lương tổng, không nể mặt th-..."

"Được rồi, em biết rồi!"

"Buổi tiệc bắt đầu lúc 19h tại sảnh chính công ty mình em nhé! Có cần chị đón không?"

"Không đâu! Em có thể tự đến"

Cúp điện thoại của quản lý Dương, Bối Vy lười nhác nằm ườn trên giường, tìm kiếm sự ấm áp từ trong ổ chăn mềm mại, tầm mắt cũng lim dim mà thϊếp đi.

Đình Nghi ngồi ngẩn người phòng khách một lúc lâu, đến khi điếu thuốc trên tay tàn hết mới liếc mắt nhìn lên cầu thang trống vắng.

Cô đứng dậy trở về phòng, đi ngang qua căn phòng của Bối Vy nhìn vào cánh cửa một lúc rồi nhàn hạ bỏ qua đi thẳng về phòng mình.

Tắm rửa, thay đồ chỉnh chu, Đình Nghi khoác lên chiếc áo vest đen chuẩn bị đến công ty theo thường ngày, Lê thị được cô điều hành cũng đã được 4 năm từ cái ngày mà chiếc máy bay chở ông ta cùng cô vợ kế rơi xuống biển.

Căn biệt thự xa hoa chìm vào im lặng khi chủ nhân đã rời khỏi, người giúp việc cũng chỉ có mình bà Lưu quen thuộc, thấy cửa phòng Bối Vy đóng chặt đoán chừng nàng đang ngủ, bà cũng không làm phiền.

Chuông báo thức reo inh ỏi làm Bối Vy nhíu mày thức giấc, bản thân cảm giác như vừa được sống dậy sau giấc ngủ dài, cơ thể cũng vơi đi bớt dư âm của cuộc tình tối qua.

Dòng nước mát lạnh làm Bối Vy dễ chịu, tâm trạng vì thế mà tốt lên chút ít, bản thân kì cọ xong xuôi thì tranh thủ dậm phấn che đi dấu tích của Đình Nghi để lại.

Dậm đến khi tay nàng có chút mỏi mới hài lòng nhìn làn da trắng không tì vết trong gương, xoa xoa cổ tay một chút Bối Vy bắt đầu trang điểm trên gương mặt.

Mặt nhỏ của nàng được ưu ái thanh tú, nhẹ nhàng chỉ cần đánh chút son cùng kẻ màu mắt phù hợp với váy, thêm ít phấn nền làm dịu lại sự nhợt nhạt trên gương mặt.

Quay đầu vài cái, Bối Vy ưng ý nhìn bản thân trong gương, nét đẹp trời xinh này của nàng thật sự chọc lòng người ngứa ngáy, môi nhỏ hồng hào bặm bặm để đều màu son.

Nhìn đồng hồ đã điểm 18h20 bản thân đứng dậy khỏi bàn trang điểm, đi tới tủ đồ nhìn quanh cảm thấy vừa mắt chiếc váy ôm sát thân, hở vai màu đen huyền liền cầm nó vào phòng thay đồ.

Xong xuôi mọi chuyện, cầm chiếc túi Gucci đen nhỏ, giày cao gót nàng cũng lựa màu đen nốt, kiêu sa mà rời khỏi phòng khác với dáng vẻ yếu ớt hôm qua.

Vừa xuống tới phòng khách đã chạm mặt Đình Nghi vừa mới đi làm về, cả hai lướt qua nhau không một câu chào gọi, Bối Vy quay đầu lại khi đã đến cửa lớn nhưng chỉ nhận được bóng lưng cô độc của Đình Nghi.

Bản thân thở dài một hơi, thầm mắng ngu ngốc sao có thể trông mong một lời quan tâm hỏi han từ Đình Nghi chứ? Cô ấy có khi còn xem nàng là kẻ thù, hận không thể gϊếŧ chết nàng kia mà!

Xuống hầm xe nhìn quanh một hồi, Bối Vy ngồi lên chiếc Lamborghini đen xám, vừa ngồi xuống ghế lái, miệng nhỏ khẽ rên đau khi vùng dưới nàng nhói lên do di chuyển.

Chiếc xe lăn bánh từ từ ra khỏi cổng lớn của Lương gia, trên tầng có bóng người dựa vào lan can nhìn con xe dần dần khuất bóng.