Hà Doanh đã quay lại bệnh viện
Chiếc giường inox lạnh giá đang chờ cô
Những thứ dụng cụ kia sẽ chọc vào bụng cô, tách rời một sinh mạng bé nhỏ khỏi nơi nó không thể thuộc về.
- Mẹ đi làm thủ tục. Con đợi mẹ nhé Doanh Doanh.
- Em để anh đi cho. Ở lại đây với con đi!
Hà Doanh ngồi lại bên cạnh mẹ.
Tóc mẹ đã bạc đi nhiều.
Ánh nhìn vẫn mênh mang tình thương với cô. Tha thiết. Cha mẹ nào mà chẳng thương con. Chỉ có…
- Mẹ ơi, khi mẹ sinh con ra đấy…Có đau không mẹ?
Bà Kiều Anh thoáng giật mình.
Nhưng môi vẫn mỉm cười
- Mẹ hứa! Lâm Lâm mau hết bệnh đi…rồi…
Nước mắt từ lúc nào lặng lẽ rơi trên má Hà Doanh.
Cô bất giác buột miệng:
-Mẹ ơi, con không phá thai đâu. Con không ɢɨết con của con đâu mẹ. Không đâu mẹ ơi!
…..Trời sáng rõ
Trước mắt Hà Doanh là một màn đêm u ám
Cô không biết mình đã làm gì.
Để giờ đây lặng lẽ một mình trên con đường tấp nập
Bản năng của một người mẹ
Lương tâm của một con người trỗi dậy
Cô không nhớ…
Hà Doanh chỉ biết lúc đó cô đã bật dậy, đã hét lên và bỏ chạy khỏi bệnh viện. Nước mắt tràn ngập trên mặt, đầu óc trống rỗng. Để rồi giờ đây cô lang thang trên đường như một cái xác không hồn.
Giữ lại đứa bé.
Hủy hoại tương lai
Cô có tình cảm gì với nó chưa? Mấy tháng trước đây thôi, Doanh Doanh là một cô bé hồn nhiên vô lo vô nghĩ. Cô sợ, ngượng đến đỏ mặt khi Văn Bảo Ⱡồ₦g vào tay mình chiếc nhẫn đính hôn. Mọi chuyện đối với Hà Doanh tự nhiên và dễ dàng quá, đến khi bất trắc ập xuống, cô cứ lơ ngơ không biết làm gì. Như bây giờ vậy…Quyết định không phá thai, giữ lại đứa con có lẽ cũng là một hành động bộc phát nhất thời của suy nghĩ không thể ɢɨết người. Cảm giác tội lỗi của một cô tiểu thư chỉ quen sống trong Ⱡồ₦g kính.
Không phá thai, cô sẽ đối diện với mọi chuyện thế nào?
Sinh nó ra chăng? Sinh nó ra rồi, làm sao để nuôi lớn nó? Hà Doanh chỉ là SV một trường nghệ thuật, một cô tiểu thư chưa từng bươn chải cuộc sống, từ nhỏ đến lớn hết cha mẹ, anh hai rồi Văn Bảo cùng nhau bảo bọc. Bây giờ sinh con, cô có thể tự kiếm tiền nuôi nó hay những người thân lại phải mó tay vào?
Không biết nữa.
Hà Doanh ngồi xuống một trạm chờ xe buýt trên đường. Mọi chuyện nhảy múa trong đầu cô, chẳng có việc nào rõ rệt cả. Nó làm đầu Hà Doanh đau nhức vô cùng. Mọi vật trước mắt thì mờ mờ ảo ảo…Sức lực yếu ớt, chân tay rã rời. Hà Doanh khép mắt lại, để tự mình chìm vào một cơn mê sâu. Chỉ có thế mới tạm quên đi thực tại…Mới có thể không nhớ, không bận tâm đến ngày mai.
Cơn mơ chập chờn.
Rồi cũng đến khi tỉnh lại
Hà Doanh mở mắt.
Một nơi xa lạ..
Trắng xóa
Có tiếng reo:
-Em tỉnh rồi à?
Một cô gái trong trang phục y tá, mỉm cười dịu dàng với cô:
- Em đang ở đâu vậy chị?
-Bệnh viện đấy em.
Bệnh viện
Hà Doanh bất giác sờ tay lên bụng . Lòng hoảng hốt, người bật dậy ngay:
Con cô!
- Em yên tâm. BS đã khám cho em rồi. Chỉ là suy nhược một chút thôi. Có lẽ do lần đầu mang thai…Truyền dịch xong, em có thể về.
-Con em …không sao hả chị?
-Không sao đâu em.
- Cám ơn chị…
- Em nghỉ đi nhé. Chị ra ngoài.
Cửa mở.
Cùng lúc với cô y tá bước ra, một bóng người lách vào .Dáng cao gầy, dong dỏng. Lạ mà cũng rất quen.
Gương mặt…của…
-Anh….
Hà Doanh sợ đến nỗi miệng như nghẹn đắng . Không hét nổi, cô như tê cứng trong một góc giường.
Doanh nhớ trong đêm kinh hoàng đấy người đàn ông này đã thẳng tay giáng lên mặt cô một cái tát nảy lửa khi Hà Doanh cố chống cự lại sự điên cuồng của anh ta…
Bây giờ anh ta nhìn cô.
Căn phòng chỉ có 2 người.
-Em uống sữa đi!
-Anh…Anh đứng lại đó. Đừng đến gần tôi…
Hà Doanh hét lên….
Lùi dần vào một góc giường
Ngõ cụt.
-Anh đi đi…Làm ơn đi đi…Tôi không muốn nhìn thấy anh… Anh đi đi!
-Em mới có thai chưa được 2 tháng. Còn nhỏ lắm, sao em không phá nó đi!
-Anh…anh nói gì? Sao anh…?
-BS nói với tôi…Khi tôi đưa em vào đây, họ tưởng tôi là chồng của em nên mới chúc mừng và khuyên tôi nên cố giữ cho tinh thần em thoải mái hơn.
-….Anh….Cho tôi về nhà đi…
-Sao em không phá bỏ nó? Nếu tôi không lầm, nó là con của tôi và em. Sau đêm đó….
-Anh làm ơn đừng nhắc đêm đó nữa. Anh ra ngoài đi mà…Tôi van anh.
-Chuyện không muốn nhắc thì cũng đã xảy ra. Tôi tạo ra nó mà. Tôi cũng nên cùng em gánh chịu hậu quả chứ.
-Tôi không cần. Anh đi đi…Tôi không cần…
-Xua đuổi tôi không phải là cách tốt. Nếu em không có ý định sinh nó ra, muốn phá bỏ nó thì tôi biến mất trong đời em cũng là chuyện dễ dàng. Còn nếu em muốn sinh con, nhất định em không nên chỉ một mình chịu đựng như vậy. Không có lợi cho em lẫn con đâu.
-….
-Tôi là cha của đứa bé. Dù muốn dù không, em cũng phải chấp nhận điều đó.
-……
-Lấy tôi đi. Nếu em muốn giữ đứa con này, hãy lấy tôi đi!
Hà Doanh không bao giờ nghĩ mình sẽ nghe câu nói đó
- Nhóc con…Nếu em không lấy anh…Em sẽ là người bất hạnh nhất thế giới
-Sao vậy?
- Vì anh là người con trai tốt nhất thế giới…
Văn Bảo đã cầu hôn cô như thế
Chiếc nhẫn đính hôn cô đã tháo ra
Vì cảm thấy mình không xứng với nó…
Văn Bảo luôn trân trọng Hà Doanh…
Không lấy anh, mà lấy một người đã chà đạp mình
-Không!!!!…
-Em không cần trả lời tôi ngay bây giờ đâu. Suy nghĩ cho kỹ.
-Tôi …không thể nào lấy anh được. Tôi…
-Tôi là cha của con em. Nó phải ra đời có mẹ có cha. Tôi hứa với em, đây chỉ là một cuộc hôn nhân che mắt thiên hạ. Sau khi em sinh con, 6 tháng sau chúng ta sẽ ly dị. Dư luận bên ngoài cũng chỉ ngỡ đây là một vấn đề xung đột vợ chồng bình thường. Lúc đó em có thể giao con lại cho tôi, hay mang nó sang Canada…Tôi nghĩ lúc đó cũng dễ dàng hơn cho em và Văn Bảo.
- Anh. muốn nói?
-Người ta nặng tư tưởng con hoang hơn con có danh có phận. Một người con gái ly dị chồng, còn đỡ hơn một cô gái sinh con hoang vì bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮. Em nghĩ đúng không?
-Tôi…
-Con chúng ta chỉ có cách đó mới có thể danh chính ngôn thuận ra đời. Không là gánh nặng cho bất cứ ai. Không là chướng ngại cho tương lai của em. Hai gia đình chúng ta đều suôn sẻ.
Có thật thế không?
Hà Doanh ngước nhìn con người đó.
Không có vẻ điên cuồng trong đôi mắt đỏ ngầu
Một đôi mắt màu nâu hạt dẻ đang nhìn cô.
- Uống sữa đi!
-Tôi không …
-Uống sữa sẽ giúp em và con khỏe hơn mà.
-Anh là Hàn Lãnh Phong?
-Vâng!
-Sao đêm đó, anh lại làm vậy?
-Vì tôi không kiềm chế được mình.
Hà Doanh bật khóc …Tức tưởi. Không kềm chế được mình. Chỉ một câu không kềm chế được mình của anh ta mà cô không còn gì cả. Anh ta…
Hà Doanh chưa bao giờ khóc to đến vậy chẳng hiểu sao hôm nay có thể khóc đến thế này .
Người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời Doanh.
Nhưng tại sao cô không thấy hận anh ta? Cũng không căm ghét anh ta. Chỉ cảm thấy sợ, chỉ muốn anh ta đừng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Không hiểu tại sao nữa.
-Có một vật quên trả lại cho em.
Trên tay Lãnh Phong cầm một chiếc dù màu đỏ
Chiếc dù…
Nửa năm trước
Dưới một mái hiên
Trong cơn mưa nặng hạt
Cô nũng nịu nói trong điện thoại
-Em mắc mưa rồi…Đến đón em đi….
Văn Bảo cười nhẹ trong máy.
-Ừm. Anh sẽ tới ngay.
Hà Doanh cười hạnh phúc.
Cô nhận ra bên mái hiên trong ngày hôm đó.
Không chỉ có một mình mình.
Một người nữa đang cùng trú mưa
Tóc ướt sũng.
Đôi mắt lững lờ thả theo những hạt mưa
Khi cô mỉm cười với anh ta.
Anh ta nhìn cô xa lạ.
Không đáp lại
Khiến Hà Doanh có cảm giác mình thật vô duyên
Văn Bảo đến.
Cô reo lên như trẻ con
Xe anh ấm lắm
Hà Doanh sẽ không bị ướt
Còn người này
Trời vẫn đang mưa
-Anh cầm đi!
Cô dúi vào tay anh ta chiếc dù màu đỏ
-Chào anh!
Cô đã mỉm cười tạm biệt anh ta.
Đôi mắt anh ta không lững lờ theo những cơn mưa nặng hạt nữa
Mình vừa làm một việc tốt…
Và bây giờ…
-Anh là người hôm đó sao?
-Xin lỗi em…Cũng cám ơn em vì chiếc dù hôm ấy…Rất nhiều….