Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 24.2

Cuối cùng đến một cửa hàng sang trọng, vừa bước vào cửa, nhân viên cửa hàng đã nhanh chóng bước tới chào hỏi một cách đã được đào tạo bài bản: "Xin chào tiên sinh, xin hỏi tiên sinh ngài cần gì? Tôi có thể giới thiệu cho ngài."

“Gọi cho quản lý của các người ra đây.” Yến Chấp Mạch dùng giọng điệu bá đạo tổng tài ra lệnh.

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhận ra khuôn mặt của Yến Chấp Mạch, lập tức hít một hơi, vội vàng nói: "Vâng, Yến tổng xin đợi một lát, tôi sẽ gọi quản lý của chúng tôi tới."

Yến Chấp Mạch ôm Giản An Miên ngồi xuống trên sô pha, một nhân viên khác đi tới đưa cho họ hai ly nước. Sau khi rời đi, họ và những nhân viên khác tụ tập lại thì thầm.

"Yến tổng thực sự đích thân đến đây kìa a a a!"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đẹp trai hơn bìa tạp chí tài chính gấp trăm lần!"

"Cậu bé đó là ai thế? Lúc đi vào, hình như cậu ấy đang nắm tay Yến tiên sinh..."

"Nghe nói Yến tiên sinh đã kết hôn được một thời gian rồi, chẳng lẽ là cậu ấy?"

Người quản lý vừa lúc đi ra, lúc đi ngang qua họ thì liếc nhìn cảnh cáo, bước tới kính cẩn chào Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch đứng dậy nắm tay Giản An Miên, sờ sờ đầu Giản An Miên, nhẹ nhàng nói: “Lần này ủy khuất cậu một chút, sau này có thời gian tôi sẽ bảo thợ may tới nhà đo cho cậu, để họ may cho cậu mấy bộ lễ phục, đồ ở đây không tốt, chế tác thủ công so với sản xuất hàng loạt thoải mái hơn nhiều.”

Quản lý mỉm cười nghe Yến tổng giẫm đạp hàng xa xỉ hàng đầu nhà mình: "......”

Ngài thật cao quý, ngài thật tuyệt vời và tất cả quần áo của ngài đều được làm thủ công.

Yến Chấp Mạch nhìn người quản lý và nói: "Giúp em ấy chọn hai bộ vest lịch sự, không cần quá trang trọng, chỉ cần trông trẻ, đẹp là được, quan trọng nhất là phải thoải mái."

Đơn giản, trẻ trung, đẹp, thoải mái.

Người quản lý nhanh chóng ghi lại những điểm này và mỉm cười lịch sự với Giản An Miên: "Được ạ, vị tiên sinh này xin mời đi cùng tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho ngài một số trang phục trang trọng phù hợp."

Yến Chấp Mạch hừ một tiếng, bỗng nhiên nhàn nhã nói: "Đây là phu nhân của các người."

Các nhân viên nghe lén: Ngạc nhiên!

Giản An Miên lão đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Sao lại bất cẩn như vậy, ngay cả đi đường cũng không vững.” Yến Chấp Mạch thân mật vòng tay qua eo Giản An Miên, cúi đầu dùng ánh mắt yêu thương nhéo nhéo mặt Giản An Miên.

"Xin lỗi..." Giản An Miên mặt đỏ bừng như pháo, vùng da nhỏ chạm vào tê dại như bị lửa đốt, cậu căng thẳng kéo tay áo của người đàn ông, ấn tay mình vào trước ngực Yến Chấp Mạch, ngượng ngùng thu mình lại thành quả bóng nhỏ.

Khóe miệng quản lý giật giật, vô cùng lịch sự nói: "Dạ, phu nhân, Yến tổng xin mời đi cùng tôi."

Tiểu tình nhân, thật sự là không có mắt nhìn, chậc.



Nói là giới thiệu cho Giản An Miên, nhưng thực tế thì không cần cậu chút nào.

Tính chiếm hữu của người đàn ông mạnh mẽ đến mức tất cả trang phục Giản An Miên thử từ đầu đến cuối đều phải do anh đích thân lựa chọn.

Những đường nét tinh tế của áo sơ mi, nơ, cúc áo, thắt lưng, thậm chí cả đôi tất phù hợp... Bình thường khi nói đến những chi tiết nhỏ tẻ nhạt này, Yến Chấp Mạch sẽ giao trực tiếp cho nhà tạo mẫu, nhưng bây giờ anh lại tốn công so sánh cẩn thận, chọn đồ trang trí yêu thích cho cậu và đặt chúng lên ướm thử trên cơ thể của Giản An Miên từng chi tiết một, như thể anh đang mặc quần áo cho một búp bê yêu quý hoặc một con thú cưng yêu thích. Cái nhìn quá nuông chiều đó khiến bất kỳ cô gái nào cũng hạnh phúc, thậm chí ghen tị.

Giản An Miên giống như một búp bê mà người đàn ông có thể tùy ý chơi đùa, cậu ngoan ngoãn và im lặng khi người đàn ông ôm đồ vật ướm thử lên người cậu và làm nhiều cử chỉ khác nhau mà không có chút thiếu kiên nhẫn.

Các nhân viên cửa hàng nhìn lén: Các cô cũng muốn có ông xã nhiều tiền đẹp trai lại hào phóng như vậy, ông xã ô ô ô, vung tay lên, vẹt vẹt vẹt!

Người quản lý nhẹ nhàng nói: Tỉnh đi, đây là cửa hàng của nhà người ta, người ta không cần phải trả tiền.

Các nhân viên:......

Một bộ phận khác của nhân viên bán hàng: Các cô thì không giống, các cô chỉ muốn có một người vợ vừa ngoan vừa mềm như vậy thôi, hắc hắc hắc.

Các nhân viên cửa hàng phía trước: Dám cướp vợ ngài Yến, big (to) gan!

Quản lý: Đây là trò chơi gì mà dưỡng thành chó con mặc quần áo, người có tiền thật biết cách chơi.

Yến Chấp Mạch vốn định tùy tiện chọn hai bộ liền đi, không nghĩ tới vừa chọn liền nghiện, một hơi phối hơn mười bộ, dự định để Giản An Miên thử từng cái một.

“Vào thử xem," Yến Chấp Mạch lịch sự giúp Giản An Miên đẩy cửa phòng thử đồ ra, "Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”

Giản An Miên gật đầu, ôm một đống quần áo đi vào. Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng vải cọ xát.

Tuy nhiên, vài phút sau, tiếng gọi yếu ớt của Giản An Miên đột nhiên vang lên từ phía sau cánh cửa: "Yến tiên sinh, ngài còn ở đó không?"

Yến Chấp Mạch lập tức đi tới, áp vào cửa nói: "Tôi ở đây, có chuyện gì vậy?"

"Xin... xin chờ một lát." Bên trong lại vang lên một thanh âm xào xạc, giây tiếp theo, cửa phòng thử đồ bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng của Giản An Miên thò ra. Ngón tay thon dài, một mảnh vải thun giống như một chiếc tất sọc, lông mi của cậu chớp chớp, không dám nhìn người đàn ông, lảng tránh hỏi: "Xin lỗi, đây là cái gì vậy ạ? Tôi... tôi không biết... không biết cách mặc nó."

Thân trên của Giản An Miên đã thay thành áo sơ mi, cúc trên được cài gọn gàng, ve áo thanh tú kéo lên một phần chiếc cổ thon dài của cậu, lớp vải trắng như tuyết và mịn màng khiến khuôn mặt cậu trông thon gọn hơn, mềm mại hơn, mái tóc đen của cậu buông xuống trên trán cậu trắng trẻo như thiên thần.

Tuy nhiên, thân trên của cậu tuy rằng thò ra ngoài cửa, nhưng thân dưới lại rụt rè trốn sau cánh cửa, thân thể gần như nghiêng 90 độ, căn bản không dám lộ ra ngoài, sắc mặt đỏ hơn bình thường rất nhiều. . .

Giây phút Giản An Miên bước ra Yến Chấp Mạch lập tức tiến lên một bước, đem Giản An Miên chắn chặt chẽ trước mặt anh, ánh mắt sắc bén hướng về phía người quản lý phía sau, giống như một con dã thú đang canh giữ thức ăn của mình.

"... Yến tổng, vậy tôi không quấy rầy vợ

chồng ngài nữa, tôi đi trước." Quản lý liếc mắt một cái rồi xoay người rời đi.

Lúc này Yến Chấp Mạch mới quay người lại, anh tùy ý liếc qua bờ vai gầy gò của Giản An Miên, phát hiện trên ghế phía sau hình như có một chiếc quần dài.

Đã biết, Giản An Miên đang cầm một chiếc kẹp áo buộc vào đùi để giữ cố định chiếc áo của cậu, phòng ngừa nó tuột.

Vì nó sẽ được buộc vào đùi nên tất nhiên phải cởϊ qυầи trước khi mặc.

Vậy Giản An Miên bây giờ là...

Yến Chấp Mạch nhận ra điều gì đó, hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề hơn, đôi mắt lập tức trở nên tối tăm vô cùng.

"Yến tiên sinh?" Giản An Miên nghiêng đầu, gọi lần nữa trong sự bối rối.

Tại sao không nói gì?

Yết hầu của Yến Chấp Mạch chuyển động lên xống, đối diện với đôi mắt trong trẻo ngây thơ, tin cậy của bạn nhỏ, anh nói với giọng khàn khàn, không chút lương tâm: “Không sao đâu, tôi giúp cậu mặc.”

Giản An Miên sững sờ.

Một giây sau, người đàn ông giơ tay nắm lấy cổ tay gầy gò trắng nõn của Giản An Miên, vừa đẩy cửa vừa kéo Giản An Miên vào phòng thử đồ.