Có một số việc càng muốn che giấu càng không che giấu được, đặc biệt là với khả năng quan sát siêu cường của phụ nữ.
Hơn nữa, còn có nhiều phụ nữ.
Nàng ngừng động tác trải chiếu trong tay lại, nhìn chằm chằm hai tỷ muội song sinh đang bắn ra diễm quang tứ phía, vũ mị động lòng người - Lệ Phù và Lệ Na.
“Yến Nhược tỷ, đã sắp nửa tháng rồi, có phải nên nói cho chúng ta biết thương thế của ngươi ngày ấy là chuyện gì chưa?” Lệ Phù từ trước đến nay đều nóng nảy, quả nhiên là người đầu tiên khai hỏa.
“Đúng vậy! Vết thương kia căn bản không giống bị ngã. Có ai có thể bị ngã thành ra như vậy sao? Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?” Lệ Na tính tình nhẹ nhàng cũng nhịn không được mà thục giục theo.
Biết cuối cùng cũng không giấu được, Đoạn Yến Nhược dừng động tác trải chiếu lại, nhìn Phân Phương đã chơi với tiểu chủ tử bên ngoài. Đảm bảo không có hai người không thích hợp để nghe đề tài hạn chế độ tuổi kia, nàng mới xoay người ngồi ở mép giường, nhìn hai gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc kia, tính toán kỹ lưỡng.
Trên người Lệ Phù và Lệ Nã có một nửa dòng máu dân tộc biên cương, sau lại vì thiên tai mà theo cha mẹ chạy tới Nam Tương Quốc tị nạn. Kết quả là ngân lượng và gia sản trên người đều bị dân chạy nạn cướp đi, chậm chí còn làm nhục hai tỷ muội các nàng. Cuối cùng, nhờ cha mẹ hy sinh tính mạnh, các nàng mới có thể tránh được một kiếp.
Nhưng không may, các nàng lại bị tú bà lừa, định bán vào kỹ viện. Cùng lúc đó, nàng vừa tới thế giới này, đúng lúc tiểu chủ tử của nàng đi ngang qua, hứng thú bênh vực kẻ yếu trỗi dậy nên cứu các nàng ra.
Tuy ngày ấy nàng và tiểu chủ tử thiếu chút nữa vì cứu người mà bị đánh, bởi vì đối phương chê tiền quá ít, nhưng cuối cùng cũng hóa hiểm thành lành.
Không biết xui xẻo thế nào mà lại vừa vặn chạm mặt Tả Nghiên Hành đang dạo phố ngoạn nhạc với bằng hữu, nên dưới sự bảo vệ của nhóm tiểu thế tử nhỏ tuổi, Lệ Phù và Lệ Na được cứu ra, sau đó được giữ lại bên người tiểu chủ tử, cũng giao cho nàng dạy dỗ.
Chớp mắt đã được bốn năm.
Hai tiểu nữ hài gầy đét như que củi hiện tại đều đã diễm lệ như đóa mẫu đơn nở rộ, đẹp đến mức làm người ta khó dời được mắt. Hơn nữa, đầu óc bọn họ cũng linh hoạt đến mức làm nàng không thể nói dối trước mặt các nàng.
“Thật sự muốn biết?” Nàng bất đắc dĩ nhìn hai người đang muốn biết đến tột cùng.
Hai người không chút do dự mà dùng sức gật đầu.
“Ta nói thì các ngươi phải thề không được kể linh tinh ra ngoài.”
“Chúng ta thề tuyệt đối không nói linh tinh.” Hai người đồng thời giơ tay phải lên thề.
Để đề phòng hai người nghe xong rồi chạy mất, nàng liền bắt lấy mỗi người một tay rồi mới đại khái nói ra nguyên nhân hậu quả của câu chuyện.
Đoạn Yến Nhược nói càng kỹ thì sắc mặt của bọn họ lại càng trắng bệch.
Không đợi Đoạn Yến Nhược nói xong, Lệ Phù đã gấp gáp xoay người muốn vọt ra ngoài cửa. Nếu không phải Đoạn Yến Nhược bắt lấy tay thì chỉ sợ nàng ấy đã chạy mất tăm rồi.
“Yến Nhược tỷ, buông tay.” Nàng ấy dùng sức hất tay ra, ý đồ muốn thoát khỏi Đoạn Yến Nhược.
Nhưng Đoạn Yến Nhược sao có thể để nàng ấy thoát, lỡ may nàng ấy thật sự chạy ra ngoài thì tiếp theo vương phủ tuyệt đối sẽ dấy lên một trận mưa máu.
“Lệ Phù, ngươi đã quên chuyện ngươi vừa đáp ứng rồi sao?” Đoạn Yến Nhược có chút bất đắc dĩ mà nhắc nhở nàng.
“Ta không quên, nhưng chuyện này đối với nữ tử lớn biết nhường nào. Nữ tử mất danh tiết thì tương lai sao mà kết hôn được! Sao mà tìm người tương xứng được!”
Lệ Phù tuy trước kia có sống ở biên cương nhưng bốn năm ở Nam Tương Quốc cũng chậm rãi bị văn hóa và quan niệm tam tòng tứ đức ảnh hưởng, làm nàng ấy bất giác cũng xem danh tiết là quan trọng nhất.