Lúc đầu ông còn tưởng rằng những người hàng xóm khác trong sân có việc tốt, dư tiền mua cá về nấu ăn, nhưng ông đỗ xe nhìn xung quanh, những người khác trong sân vẫn chưa về, chỉ có gian bếp của ông đang bốc khói.
Đây là tình huống như thế nào, không cần nghĩ cũng sáng tỏ.
Sắc mặt Tiền Lục lập tức tối sầm này.
Cái thứ đàn bà phá của, không phải lễ tết lại còn ăn cá? Không biết trong nhà đã không có tiền sao!
Tiền Lục nổi giận đùng đùng vào nhà, Bảo Nhi Nương tiến lên đón ông cũng bị ông trừng một cái, chỉ có thể giống cô vợ nhỏ nói lắp đi phía sau, thật ra cũng không biết bản thân sai ở đâu, vậy mà bị người chồng vừa trở về đã trách cứ.
Lúc này, anh em sinh đôi thấy cha bọn họ về đến nhà, lập tức nhanh chóng nhấc ra một cái bàn ăn nhỏ đặt ở chính giữa gian nhà giữa, mỗi người đều vươn cổ ngồi chờ ăn cơm.
Cùng lúc đó, Tiền Bảo Nha giúp đỡ chị cả Ngọc Nha đem thức ăn mang lên, cả gia đình ngoại trừ Bảo Nhi Nương, những người khác đều không chú ý đến khuông mặt đen của Tiền Lục.
Chờ thức ăn đạt trên bàn, Tiền Lục nhìn vào các món ăn, tính tình phát nổ ngay lập tức.
“Ai cho các ngươi mua cá, không biết nhà ta trước đây tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh cho Bảo Nha trước đó rồi không? Mỗi một người ban đêm không chỉ ăn cá còn làm cá? Sao các ngươi không lên trời đi!”
Tiền Lục đau lòng lớn tiếng ồn ào, nếu không phải vừa trở về vẫn chưa uống ngụm nước giải khát, lúc này nước miếng của ông cũng có thể phun đầy bàn.
Bảo Nhi Nương và Tiền Ngọc Nha thấy ông tức giận, tức khắc rụt cổ cúi đầu không dám nói lời gì, sợ hãi như gà con.
Hai anh em sinh đôi nhìn nhau, bàn tay đang định gắp thức ăn nhanh chóng thu lại, nhưng con ngươi lại dán chặt vào bàn, đói đến mức xanh cả mặt.
Lão hổ trong nhà phát uy, những người khác đều e ngại, Tiền Bảo Nha nhưng không sợ ông.
“Cá là con mua, cha nổi giận cái gì, là hôm nay một khách quý chưa thưởng tiền cho cha hay tiền xe bị người chối nợ?” Bằng không tức giận sao mà như vậy, còn không phải chỉ mua chút cá sao, còn là cá mặn khô không tính đắt, cũng không tốn tiền của cha.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Tiền Bảo Nha không nói rõ ràng ra.
Dù sao lúc trước nguyên thân cũng sắp bệnh sắp chết, là vị lão cha này cắn răng bỏ tiền đưa cô đi bệnh viện, tốt xấu từ điện Diêm Vương kéo về một mạng nhỏ, bằng không trạng thái cô vừa mới đến, căn bản chịu không nổi đâu.
Mà tiền khám bệnh, theo tiết lộ của Bảo Nhi Nương, là tiền Tiền Lục tích cóp hai ba năm, xem chừng gần như huyết mạch của ông.
“Hừ, sao có thể, cha con rấy có bản lĩnh đấy, tiền thưởng và tiền xe đều ổn thỏa.” Tiền Lục ngẩng đầu vênh vang đắc ý, tức giận vô thức tan hơn phân nửa.
Hôm nay Thần Tài ghé thăm ông, tiền xem gần nửa tháng đã đến tay, bằng không sao có thể trở về sớm như vậy.
Nhưng tuy rằng kiếm được tiền, nhưng Tiền Lục vẫn luôn muốn mua chiếc xe tây thuộc về bản thân ông, có thể nâng cấp kiếm thêm nhiều tiền sinh hoạt hơn, kết quả nha đầu trong nhà bị bệnh tiêu hết tiền trong nhà, lại chẳng đau lòng chết ông.
Bởi vậy ông càng keo kiệt hơn trước kia, hận không thể một tiền đồng bẻ thành hai nửa để tiêu, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không thể tiết kiệm thì cắn răng tiết kiệm.
Chuyện không duyên cớ mua cá ăn này, ở trong mắt ông chính là lãng phí!
Tiền Bảo Nha lên tiếng làm mấy người Bảo Nhi Nương đều kinh ngạc một chút, sợ rằng cô đυ.ng phải họng súng, bị chính lửa giận của Tiền Lục dạy dỗ cô một trận.
Nhưng mà Tiền Lục không có hung bạo không có tiếp tục tức giận, chỉ là khoe ra xong bản lĩnh người chủ già đình một nhà sau đó trừng mắt nhìn Tiền Bảo Nha hừ một tiếng, chỉ thẳng tay phải về phía cô.
Những người khác nhìn một cách khó hiểu, Tiền Bảo Nha trong nháy mắt đã hiểu.