Tình Sắc Dụ Hoặc

Chương 172: Tỉnh lại! Tôi muốn thao cô 4

"Mặc thiếu, anh cảm nhận được sao? Tiểu huyệt vẫn còn rất mẫn cảm, nếu, nếu tối hôm qua... A..."

"Ngày đó bị anh... A... Sau khi bị trừng phạt, đau... Ưʍ... Cảm giác đau kéo dài rất lâu... Hơn nữa, vừa rồi anh cũng xem, ưʍ... Thấy... A ha..."

"Tiểu huyệt... Không có bị thương... Khô khô, vả lại, điều này cũng... A... Chứng minh... Tối hôm qua... A!"

Tiếu Dao nói còn chưa nói xong, Tần Mặc cúi người đè xuống, dươиɠ ѵậŧ trướng to dựa theo tốc độ của hắn, thọc vào cổ tử ©υиɠ.

"A..." Khẽ gọi, khuôn mặt nhỏ của Tiếu Dao trong nháy mắt đều đỏ cả lên.

Thật lớn! Quá sâu!

"Mặc thiếu, từ từ, chờ một chút cũng được." Tiếu Dao cắn môi, miễn cưỡng nâng đầu.

Tần Mặc cũng không có để ý tới lời nói của cô, thân hình cường hãn tiếp tục đi xuống, thẳng đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau, hắn mới ngừng lại.

Tiếu Dao trừng lớn hai tròng mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng đại, có cảm giác sợ hãi hắn sẽ đột nhiên hoạt động.

Có thể cho mình chút thời gian dạo đầu được không? Hoặc là cho cô thêm thời gian để thích ứng trong chốc lát?

Khuôn mặt Tiếu dao đáng thương hề hề, tràn mắt đều tràn ngập ý xin tha mạng.

Nhưng mà hình ảnh động lòng người trước mặt chỉ làm hắn càng thêm muốn đi thao hư cái tiểu huyệt này.

"Chờ không kịp." Hắn tung ra một câu bố thí, Rút dươиɠ ѵậŧ từ trong tiểu huyệt ra lại dùng sức hướng vào bên trong thọc mạnh.

"A..." Tiếu Dao ngẩng đầu khẽ gọi, ngay cả nước mắt đều trực trào ra.

Quá lớn! Cô thật sự chịu không nổi.

"Mặc thiếu, tôi làm, để cho tôi làm được không? A... Mặc thiếu... A, a..."

Mặc kệ người dưới thân xin tha như thế nào, Tần Mặc vẫn hung hăng thọc vào rút ra có tiết tấu ở trong tiểu huyệt ướŧ áŧ.

"A, a, a... Mặc thiếu... Từ từ... Ưm, a ha... Tôi, chịu... Chịu không nổi... A..."

"Mặc thiếu... Chậm một chút! A... Chậm, chậm một chút! Ân a... Xin, xin anh... Chậm một chút..."

Tiếu Dao nắm chặt hai vai Tần Mặc, chỉ hy vọng trước tiên hắn có thể chậm lại, cho dù là một phút, hoặc là mười giây, trì hoãn một chút.

"A, a... Mặc thiếu... Ưʍ..."

Tiểu huyệt đúng là có ướt, nhưng không đủ, đồ vật lớn như vậy, nhét đầy bên trong trong khoảng thời gian ngắn, Tiếu Dao căn bản không có khả năng thích ứng.

Ngoại trừ đau, cảm giác tê dại cũng từ từ xâm lấn, nhưng đau đớn vẫn chiếm phần lớn.

"Mặc thiếu, xin anh... Để cho tôi chủ động, a... Được không? A, a..."

Tần Mặc đè nặng người dưới thân, hung hăng thọc vào rút ra khoảng trăm cái, đột nhiên chống người dậy.

"Ba" một tiếng vang lớn, hơi thở có mùi tanh tưởi trong phòng có vẻ đặc biệt chói tai.

"A..." Khi Tần Mặc rời đi, Tiếu Dao vẫn còn nhỏ giọng kêu.

Thân thể được giải phóng, cô nhanh chóng vùng dậy vì sợ hắn lại bất chấp xâm nhập bên trong một lần nữa.

Tiểu huyệt ma sát qua lại nhưng vẫn thích nghi được, vừa tách khỏi côn ŧᏂịŧ lớn, nơi đó không ngừng run rẩy cùng co rút lại.

Chỉ là nhìn thoáng qua, Tần Mặc dùng hai tay bế Tiếu Dao lên, đặt lại ở vị trí ban đầu.

"A... Mặc thiếu, từ từ, cầu xin anh, từ từ."

Tần Mặc nhìn người phụ nữ trước mặt, nhăn nhăn mày, đột nhiên, cúi đầu ngậm lêи đỉиɦ vυ' đang run rẩy của cô.

"Ưʍ..." Đầṳ ѵú bị liếʍ, Tiếu Dao thoải mái đến mức nhắm lại hai mắt, rêи ɾỉ.

Buông eo của cô ra, bàn tay của hắn lại bắt được bên còn lại, nhẹ nhàng xoa nắn.

~~~