"Tối hôm qua, hai người đã làm chuyện gì?" Tần Mặc nhăn mày, đem dươиɠ ѵậŧ của mình lấp đầy Tiếu Dao lần nữa.
Có một số việc, Tần Mặc cũng không cảm thấy cần thiết phải hỏi, hắn luôn luôn tin tưởng vào hai mắt của mình.
Nhìn tiểu huyệt phấn hồng nõn nà, cũng không có vết sưng đỏ, hơi thở hắn đã ổn định hơn ban nãy.
Tất nhiên cháu ngoại trai của hắn sẽ không vô dụng như vậy, nếu đã động vào nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Lúc này, Tần Mặc có chút hài lòng với mắt nhìn người của mình.
Trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn âm trầm như cũ, làm người khác hoàn toàn đoán không ra.
Có thể cho rằng đây là câu nói đầu tiên của Mặc thiếu sau khi mình tỉnh lại, Tiếu Dao đương nhiên không thể nào bỏ qua.
"Chúng tôi..." Cô nuốt một ngụm nước miếng, huyệt khẩu lại bị qυყ đầυ người đàn ông căng ra lần nữa: "A... Đau, đau!"
Nếu nói hai người cởi sạch đồ nhảy vào hồ bắt cá, chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, Mặc thiếu sẽ tin tưởng sao?
Sau khi qυყ đầυ đi vào, Tiếu Dao còn chưa có cơ hội để thở, trong miệng lại phát ra tiếng kêu ái muội.
"Ưʍ..."
Qυყ đầυ nóng như lửa mang theo từng sợi chỉ dâʍ ŧᏂủy̠ lướt qua trên âm đế, chỉ là cảm giác trong một cái chớp mắt, lại làm người khác hoàn toàn không thể xem nhẹ.
"Chúng tôi... Không có, ưʍ... Mặc thiếu, chúng tôi thật sự không có..."
Tiếu Dao vươn tay đi xuống, không biết là muốn ngăn cản tầm mắt của hắn, hay là muốn bảo vệ nơi riêng tư không bị xâm phạm.
"Bỏ tay ra!" Thanh âm lạnh lẽo âm trì của hắn vang lên, đang phát tiết bất mãn của bản thân.
Lời nói vừa dứt, Tần Mặc lại đem dươиɠ ѵậŧ đỉnh sâu vào trong tiểu huyệt của cô.
"Phụt" một tiếng, nguyên căn hoàn toàn đi vào.
"A..."
Đôi tay Tiếu Dao nhoáng lên, bắt được khăn trải giường hai bên, hai chân ngón chân cong lại, ngẩng cổ, ngay cả mạch máu trên ngực đều có thể nhìn thấy được.
Sau khi cắm vào, Tần Mặc cũng không có tiếp tục mà là nhìn người ở dưới thân mình, tựa như đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ vậy.
Tiếu Dao cắn môi, hít sâu vài ngụm mới phản ứng lại đây.
Cô ngước mắt, hốc mắt hồng nhuận, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt.
"Mặc thiếu... Tôi... A..." Cảm giác được côn ŧᏂịŧ bên trong âʍ đa͙σ giật giật, Tiếu Dao không tự giác ưm a.
Nhìn hắn xụ mặt, sẽ không có ai nghĩ đến hắn đang cố ý.
"Mặc thiếu, ngày hôm qua du thuyền của bọn tôi đã bị tập kích, rầm, rầm, sau đó Quân tứ thiếu đã cứu tôi, không có làm thêm cái gì hết."
"Hơn nữa, a..." Côn ŧᏂịŧ lại động đậy giống như trừng phạt bên trong âʍ đa͙σ, Tiếu Dao khẽ rên lên.
Mỗi khi côn ŧᏂịŧ vừa động, tiểu huyệt đều bởi vì không thích hợp mà run rẩy, Tần Mặc đã có chút phân biệt không rõ là đang trừng phạt nha đầu này hay là đang tự hủy.
Mày rậm của hắn hơi chau lại, thoạt nhìn qua vẫn là bộ dáng thực âm trầm, không có giống như đang động tình.
"Mặc thiếu, anh, vừa rồi không phải anh cũng thấy sao? Tôi có hay không, anh cũng không phân biệt được sao?"
Tiếu Dao không ngừng hít sâu, rất muốn nhanh chóng thích ứng vật khổng lồ bên trong tiểu huyệt.
"Ưʍ..." Đôi tay bắt lấy hai vυ', nhẹ nhàng xoa nắn.
Mặc kệ Mặc thiếu có muốn trừng phạt mình hay không, cô cũng không trốn được số phận bị thao huyệt, trước tiên làm cho nó ướt một chút cũng có lợi với cô.
"A... A..."
Tiếu Dao xoa vυ' của mình, nhắm hai mắt lại.
Thịt vυ' tuyết trắng, tràn đầy đầu ngón tay mảnh khảnh, lòng bàn tay ngẫu nhiên xẹt qua trên đầṳ ѵú, thân thể cũng không tự giác hơi hơi nâng lên.
"A..." Phía dưới vừa nhấc, nhất định sẽ làm côn ŧᏂịŧ càng tới gần sâu trong âʍ đa͙σ: "Thật lớn! Ưʍ... Sâu quá!"
~~~