Chương 161: Cầu thao trên hoang đảo 2
"A..." Đau!
Tiếu Dao thật sự không biết, Quân Dạ Huyền vì cái gì lại muốn gặm cổ cô, lại còn dùng sức như vậy.
Nhưng nhanh chóng sau đó cô liền cảm giác được sự bất thường của hắn, bởi vì trên bụng nhỏ bị vật gì đó đυ.ng đυ.ng.
"Tứ, Tứ thiếu... Ưʍ..."
Nam nhân gặm loạn xạ trên cổ của cô như đang thưởng thức một món ăn, giống như đang phát tiết sự khó chịu trong lòng hắn.
Nhưng Tiếu Dao cũng không biết chính mình là chọc phải chỗ nào của hắn đây, chẳng lẽ hắn cho rằng cô cố ý cởi sạch câu dẫn hắn sao?
Ở đây một mảng đen nhánh, cô không nghĩ tới việc hắn sẽ nhìn thấy, chỉ muốn tắm rửa cho đỡ nhớp nháp.
"Tứ thiếu, đừng... Không cần như vậy..." Tiếu Dao dùng sức đẩy hắn, lại đẩy kiểu gì hắn cũng không thả ra.
Cô không quên nhiệm vụ của mình, cũng không từ chối việc mình tìm tới nơi này là vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Quân tứ thiếu.
Chỉ là, đêm nay cô thật sự không có ý nghĩ câu dẫn hắn, càng không nghĩ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn giao cho tổ chức, ít nhất thì đêm nay không cần.
Quân Dạ Huyền cũng không có để ý tới Tiếu Dao, hắn bắt lấy hai tay của cô đẩy sang hai bên, bàn tay lại lần nữa chụp trên vυ' của cô, dùng sức xoa nắn.
"Ưʍ..." Đầṳ ѵú bị lòng bàn tay nam nhân cọ xát, Tiếu Dao không tự giác ngẩng đầu rêи ɾỉ.
"Tứ... A... Không cần!"
Lời đến miệng còn chưa nói xong, đầṳ ѵú bị hung hăng nhéo, chân Tiếu Dao đều mềm nhũn cả rồi.
Quân Dạ Huyền dùng một tay đỡ thân thể cô đang ngả nghiêng, cúi đầu, ngậm nhũ hoa, dùng sức mυ'ŧ vào.
"A... Tứ thiếu... Không cần... Ư..."
Đầṳ ѵú bị hắn ngậm ở trong miệng, liếʍ láp, Tiếu Dao muốn đứng vững hai chân đều tìm không thấy điểm tựa.
Quân Dạ Huyền dùng sức mυ'ŧ vào đầṳ ѵú đang đứng thẳng, tay kia giơ ra, bắt lấy vυ', muốn gặm thêm nhiều thịt vυ'.
"Ưʍ... A... A ha... Tứ thiếu... Đừng như vậy... Tôi... Tôi sẽ chịu không nổi......Ư..."
Đến lúc cô không nhịn nổi nữa, đừng nói mình câu dẫn hắn!
Bụng vẫn như cũ bị một vật nóng đυ.ng chạm, Tiếu Dao ngẩng đầu, hoa huyệt sớm đã tê dại.
Để thuận tiện cho việc đùa giỡn thân thể này, Quân Dạ Huyền ôm Tiếu Dao, đi về phía trước hai bước, tìm chỗ thích hợp, hắn đem cô đặt ở trên mặt cỏ bên cạnh hồ.
Nửa người dưới còn ở trong hồ nước, nửa người trên đã ở trên mặt hồ rồi.
Tiếu Dao so với Quân Dạ Huyền còn thấp hơn nhiều, tư thế hiện tại, chỉ có hai vυ' được ra khỏi mặt hồ, phần từ hai vυ' đi xuống, còn ngâm mình ở trong nước.
Quân Dạ Huyền đem nữ hài đè ở trên khối đá mọc đầy cỏ xanh, đôi tay bắt lấy hai vυ' cô, dùng sức xoa ra đủ loại hình dạng.
"Ưʍ... A... Tứ thiếu... Không cần... A... Không cần như vậy..."
Vừa cựa quậy thân thể, một bên vυ' khác lại bị hắn ngậm vào.
"A..."
Đầu lưỡi Quân Dạ Huyền liếʍ láp, làm Tiếu Dao ngẩng đầu lớn tiếng kêu lên.
Mỗi khi đầṳ ѵú bị ăn, kɧoáı ©ảʍ sẽ tới rất nhanh, Tiếu Dao biết, nếu hắn cứ tiếp tục, rất nhanh cô sẽ cầu hắn thao.
Nhưng rõ rang lúc nãy bản thân đã nói ít nhất qua đêm nay không câu dẫn hắn, đêm nay, không có khả năng.
"Tứ thiếu... A... Buông, buông ra... Ưm a..."
Từng dòng điện từ đầu lưỡi đang liếʍ láp đầṳ ѵú của hắn truyền khắp người, tiếng rêи ɾỉ của Tiếu Dao cũng càng lúc càng lớn.
Tiểu huyệt từng đợt co rút lại, không biết đã chảy ra bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠.
Đôi tay rõ ràng là đang bắt lấy hai tay hắn, muốn cho người kia buông tha mình.
Lại không biết từ khi nào, hai bàn tay kia lại càng đem hắn kéo về phía mình, muốn hắn tiếp tục hút, dùng sức liếʍ láp đầṳ ѵú cô.
"Ưʍ... Tứ thiếu... Tiểu huyệt... A... Khó chịu... ư..."
"Tứ thiếu, dùng sức... Nhanh, mạnh mẽ một chút... aaa..."
Lúc này trong đầu óc cô trống rỗng, thả ra cánh tay của Quân Dạ Huyền, buông tay.
Khi bàn tay chạm đến vật đang phồng lên như núi cao kia, Tiếu Dao lại ưm a, một tràng dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong góc nào đó của âʍ đa͙σ nhanh chóng trào ra.
"Ưʍ... Tứ thiếu... A... Tôi thật sự chịu không nổi... Xin anh... Thao tôi... Ư... Thao tôi..."