Chương 141: Tiểu huyệt đến bây giờ còn chưa có hết sưng
"Nhất Phi, còn anh thì sao? Trong khoảng thời gian này sống như thế nào? Bọn họ đánh anh, có phải hay không? Có phải rất đau hay không?"
Tiếu Dao cúi người qua đi, bắt được góc áo của Tần Nhất Phi.
Cô không dám cầm cánh tay hắn, lo lắng đυ.ng tới miệng vết thương.
"Anh không có việc gì." Tần Nhất Phi nghiêng đầu nhìn Tiếu Dao liếc mắt một cái, hơi hơi giơ lên khóe miệng.
Tiếu Dao lắc đầu.
Cô cũng không tin tưởng câu trả lời nói dối thiện ý của hắn, cho tới nay rất nhiều chuyện đều là Nhất Phi giúp chính mình đỡ.
Mặc kệ phát sinh bao nhiêu chuyện, chịu đựng bao nhiêu vết thương, hắn luôn luôn cười, nói với cô, anh không có việc gì.
Lắc lắc tay, Tiếu Dao khẽ thở dài một hơi.
"Đều là em không tốt, nếu không phải vì em không hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng sẽ không chịu liên lụy."
"Nhất Phi, nếu không có việc gì, anh đưa em về trường học đi."
"Buổi chiều ngày hôm qua em mới nhận được nhiệm vụ, nếu trong vòng hai ngày không lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Quân Dạ Huyền, Anh Tử cậu ấy liền sẽ..."
"Tiên sinh sẽ đem Anh Tử bán đi, cậu ấy đã rất đáng thương, em không muốn..."
"Quân Dạ Huyền không ở trường học, em có trở về cũng vô dụng." Tần Nhất Phi nhẹ giọng nói.
"Thật vậy chăng? Anh điều tra?" Tiếu Dao lại lần nữa nghiêng đầu nhìn Tần Nhất Phi.
Cô cũng thật sự vô dụng, vẫn luôn bị theo dõi, ngay cả loại chuyện này cư nhiên cũng không biết.
"Ừ." Tần Nhất Phi gật gật đầu: "Đi đến chỗ của anh trước, tối nay chúng ta lại nghĩ cách."
Tần Nhất Phi nói là trầm thấp, giốn như tâm trạng của hắn vậy.
Xe vòng một đoạn đường, cuối cùng lại đi vào một tòa dân cư cũ kĩ cách trường học không xa lắm.
Hai người xuống xe, trực tiếp đi lên lầu.
Dọc theo đường đi, Tần Nhất Phi luôn nắm tay Tiếu Dao, giống như sợ cô đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn vậy.
Đẩy ra căn phòng gác xép trên lầu hai, quay đầu đóng cửa lại, khóa trái, Tần Nhất Phi mới xoay người nhìn Tiếu Dao.
"Thế nào? Trong khoảng thời gian này." Hắn nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Dao cắn cắn môi, gỡ tay hắn ra, một mình đi qua ngồi xuống trên giường.
Căn nhà này, từ bên ngoài thoạt nhìn có vài phần cổ xưa, bất quá bên trong được trang hoàng lại, nho nhỏ, lại cũng rất ấm áp.
Ít nhất, Tiếu Dao cảm thấy nơi này, so với biệt thự của Quân Mạc Bắc cùng với chung cư của Quân Dạ Huyền còn tốt đẹp hơn, tốt hơn rất nhiều.
Mắt nhìn bốn phía, tâm tình Tiếu Dao cũng tốt lên không ít.
"Nhất Phi, em không có việc gì, chỉ là nhiệm vụ có hơi khó, nhưng không sao em sẽ nỗ lực."
Từ trên giường đứng lên, Tiếu Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tần Nhất Phi.
Nhớ tới tình hình hắn bị thúc giục, cô lập tức thu hồi tay.
"Nhất Phi, vết thương của anh ra sao rồi? Em... Biết anh bị phạt, cho em xem, được không?"
Tần Nhất Phi vươn tay xoa xoa đầu Tiếu Dao, trên mặt như cũ mang theo mỉm cười.
"Toàn là vết thương nhỏ, với anh mà nói thì tính là cái gì?"
Đang nói nửa chừng, hắn cúi đầu nhìn thân dưới của cô liếc mắt một cái.
Tiếu Dao lui về phía sau một bước, cũng hơi hơi cong cong môi.
"Có gì ăn sao? Em đói bụng, ăn no sẽ bôi thuốc cho anh."
Không nghĩ để hắn chú ý đến tư thế đi đường không ổn, vừa rồi cô vẫn luôn đi theo phía sau hắn.
Tối hôm qua bị Mặc thiếu thao cả một đêm, tiểu huyệt cô đến bây giờ còn không có tiêu sưng, đi đường không tiện cho lắm.
"Được, đi đổi một bộ quần áo, anh dẫn em đi ăn, thuận tiện mua chút thuốc bôi." Tần Nhất Phi gật gật đầu.
Đương nhiên, đó là muốn mua thuốc cho Tiếu Dao, không phải hắn.
"Quần áo của em, anh cũng chuẩn bị." Tiếu Dao chớp chớp mắt, hỏi.
"Ừ, giả dạng một chút, trừ phi Quân Dạ Huyền trở về, bằng không cấp dưới của hắn khẳng định không tìm được tới, đêm nay, mang em ăn đến béo tốt."
Tần Nhất Phi xoa xoa đầu cô, nhìn tủ quần áo bên kia liếc mắt một cái.
"Nha! Vẫn là Nhất Phi tốt nhất." Tiếu Dao sung sướиɠ mà xoay người đi tìm quần áo.
~~~