Tình Sắc Dụ Hoặc

Chương 132: Ngậm chặt miệng!

Chương 132: Ngậm chặt miệng!

Một tay dùng sức xoa nắn đầy đặn vυ', Quân Dạ Huyền kêu rên, giống như cắm huyệt vậy, hướng vào bên trong khoang miệng non mịn của nữ nhân mà đưa đẩy dươиɠ ѵậŧ.

"Ngậm chặt miệng!" Đó là mệnh lệnh, là lạnh băng, không có một tia độ ấm.

"Ngô... Ngô..." Côn ŧᏂịŧ cắm đến quá sâu, Tiếu Dao thật không dễ chịu, nhưng, đầu bị nam nhân ấn, cô tránh cũng không thể.

Thật là khó chịu, côn ŧᏂịŧ lớn vào tận yết hầu, Tiếu Dao trừng lớn hai tròng mắt, nhìn nam nhân đứng ở trước mặt mình, nước mắt cơ hồ muốn chảy xuống tới nơi.

"Ngô ngô... Ngô... Ngô..." Cảm giác miệng bị mãnh liệt đánh sâu vào, làm Tiếu Dao đã quên mất tiểu huyệt hư không, chỉ hy vọng hết thảy có thể nhanh chóng kết thúc.

Trong tầm mắt, quần áo nam nhân sạch sẽ, cao cao tại thượng, toàn thân Tiếu Dao cô một chút vật che lấp đều không có, quỳ gối ở đó, mặc cho nam nhân thao lộng.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tự ti cực độ, làm cả thể xác và tinh thần của cô đều khó chịu!

Vì cái gì thế giới này lại không công bằng như vậy? Vì cái gì chính mình sẽ hèn mọn như vậy? Cả đời này, không biết mình có cơ hội đứng ở chỗ cao, nhìn xuống mọi người?

Nhưng hết thảy quá hư ảo, tựa như hiện tại vậy.

Cái miệng nhỏ của nữ nhân càng lớn lên, sắp phải bị dươиɠ ѵậŧ căng bạo, khuôn mặt nhỏ đều nghẹn đến mức đỏ bừng.

Đối với ánh mắt đáng thương hề hề của nữ nhân, côn ŧᏂịŧ Quân Dạ Huyền không tự giác lại lớn thêm một vòng.

"Ngô..." Trình độ này, đã tới cực hạn của Tiếu Dao rồi, cô không ngừng xô đẩy, chỉ hy vọng nam nhân có thể buông tha chính mình.

Nhưng cô cũng không biết, dáng vẻ hiện tại này, càng kích du͙© vọиɠ chiếm hữu của Quân Dạ Huyền.

Lại kêu rên, Quân Dạ Huyền thu hồi tầm mắt, nhanh chóng thọc vào rút ra.

Đôi mắt này tựa như có ma lực vậy, hắn có chút lo lắng, nếu là nhìn nó, hắn sẽ mất khống chế trực tiếp đem thao miệng biến thành thao huyệt.

Nếu vẫn là nữ nhân của cậu nhỏ, hắn tạm thời không có hứng thú lσạи ɭυâи.

Hung hăng thọc vào rút ra mấy chục cái, ở thời điểm Tiếu Dao sắp choáng váng, Quân Dạ Huyền thẳng lưng, dùng lực lớn nhất đem côn ŧᏂịŧ cắm đi vào.

"Ân..." Nam nhân kêu rên, giằng co một đoạn thời gian.

Nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙, bị bắn vào trong cổ họng Tiếu Dao, động tác nuốt xuống, ước chừng hơn một phút.

Lại lần nữa cúi đầu nhìn nữ nhân dưới thân, Quân Dạ Huyền hít sâu một hơi, đem dươиɠ ѵậŧ còn chưa có mềm hẳn ở bên trong miệng Tiếu Dao rút ra tới.

"Thu thập một chút, cậu nhỏ sắp tới rồi."

Quân Dạ Huyền cảm thấy chính mình là bị điên rồi, trong một khắc bắn tinh kia, trong lòng hắn bốc cháy lên một ngọn lửa muốn đem cô ấy bảo vệ.

Bất quá là một lần khẩu giao, hắn muốn phân cao thấp cái gì?

Ném xuống một câu, trong phòng chỉ còn lại có âm thanh kéo khóa kéo, đảo mắt, ngay cả hơi thở của nam nhân đều biến mất.

Tiếu Dao biết, hắn đã rời đi, mà cô còn mềm như bông mà quỳ trên mặt đất.

Hít sâu một hơi, Tiếu Dao lực bất tòng tâm mà đỡ ghế dựa, chậm rãi đứng lên.

"Ách..." Rất muốn phun, lại hoàn toàn phun không ra.

Yết hầu quá khó tiếp thu rồi, thậm chí còn có vị của máu, Tiếu Dao cũng không biết, cổ họng có phải hay không bị Quân Dạ Huyền làm cho nứt vỡ.

Vang lên tình huống vừa rồi, dạ dày lại lần nữa dâng lên một trận, thiếu chút nữa đều phun ra đầy đất.

Thật vất vả ngồi xuống ở trên ghế, Tiếu Dao mới nhớ tới, nhiệm vụ của mình.

"A!" Tiếu Dao hét lên, thanh âm lại là nghẹn ngào.

Chỉ là lúc này, cô nơi nào còn có tâm tình đi để ý tới điều đó? Quân Dạ Huyền có bắn tinh, nhưng lại bị cô toàn bộ nuốt vào rồi, làm sao bây giờ?

Đỡ ghế dựa, cong lưng, Tiếu Dao lập tức vươn ra ngón tay móc móc cổ họng.

Cô không biết hỗn hợp tinh tử trong dạ dày, tiên sinh còn có thể dùng được hay không, nhưng, ít nhất có còn hơn không.

Ông trời a! Cô sao lại hồ đồ như vậy, cũng không nhớ tới?

Bất quá ngẫm lại, vừa rồi côn ŧᏂịŧ nam nhân đã vào tới tận cổ họng, nếu không muốn nuốt xuống cũng rất khó đi, giống như vừa nãy cô muốn phun ra cũng không có biện pháp nào.

~~~