Chương 104: Thiếu thao 5
"Đừng cắn chặt như vậy !" Nam Cung Tịch kêu rên .
Hắn không hề chớp mắt mà nhìn thân thể của mình va chạm đong đưa theo nhịp, tầm mắt cơ bản không có nửa phần rời đi.
"Không phải muốn tôi thao cô sao? Cô con mẹ nó chính là thiếu tao! Thoải mái không? Nói! Thoải mái không?".
Nói đến càng khó nghe, tốc độ của Nam Cung Tịch cũng liền càng nhanh! Âm thanh cũng trở nên càng khàn khàn, hô hấp càng thêm cấp tốc.
Động tác một khi bắt đầu, trong đầu hắn chỉ có một chữ —— thao!
Hung hăng mà thao, dùng sức mà xỏ xuyên qua, thao đến ở bất luận địa phương gì bên trong tiểu huyệt đều lưu lại dấu vết của hắn.
Về sau, nàng sẽ không có nam nhân khác nữa!
"Nói, thoải mái không?" Dùng sức thọc vào rút ra mấy chục hạ, âm thanh khàn khàn của nam nhân lại lần nữa vang lên.
"A... Chậm... Từ từ... Ân a... Chậm một chút... Mau... Chịu không nổi... Ân... Chậm, chậm một chút...".
Thời gian ngắn ngủn không đến một phút đồng hồ, Tiếu Dao đã bị cắm đến mất hồn.
Cảm giác tê dại kia lại một lần nữa xuất hiện, chính là, vẫn là rất đau!
"Quá... Lớn... Ân... Chịu không nổi... Chậm... Chậm một chút... Hảo năng! Muốn... Hỏng rồi... Chờ... Từ từ...".
Tiếu Dao bị va chạm đến nỗi miệng đều cơ hồ cũng không nói ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ biết ê ê a a.
Quá nhanh! Nàng thật sự có chút chịu không nổi! Có thể chậm một chút sao?
Âʍ đa͙σ bị xỏ xuyên qua, hai tròng mắt của Tiếu Dao cơ bản đều là nhắm chặt.
Không phải bởi vì không dám cùng hắn đối mặt, nàng hiện tại cũng không thèm để ý tới những việc này, đơn giản là hắn thật sự quá lớn, quá nhanh, cũng quá nhiệt tình a!
Chịu không nổi, nàng thật sự chịu đựng không nổi.
Nam Cung Tịch không hổ là một người luyện võ , tốc độ kinh người của hắn, Tiếu Dao đã sớm đã lĩnh giáo qua.
"Phụt", "Phụt", tiếng vang, có thể thuyết minh, nàng rất thoải mái, nhưng, có thể hay không dừng lại một chút?
Tốc độ thật là quá nhanh! Trừ bỏ, ưm, nàng cơ hồ làm không ra bất luận phản ứng gì.
"Sướиɠ không! Mau nói! Ân?". Tốc độ của Nam Cung Tịch càng nhanh hơn, giống như máy đóng cọc vậy.
Vừa rồi một chút thương tiếc kia, ở một khắc hai người kết hợp ở bên nhau, tựa hồ không thấy nữa.
Hắn yêu nàng như vậy, nàng cư nhiên nɠɵạı ŧìиɧ, lại còn có nhiều người nam nhân như vậy!
Không thể tha thứ! Cả đời đều không thể tha thứ!
Không chiếm được đáp án mình muốn, Nam Cung Tịch căn bản không để ý tới điều khác.
Thao nàng! Hung hăng mà thao! Hắn muốn xem đến nữ nhân ở dưới thân hắn xin tha, tâm trạng của hắn mới có thể tốt hơn một chút.
"Nói! Sướиɠ không! Muốn ta thao hay không?".
"Bang" một tiếng, tay to của nam nhân lập tức dừng ở trên đùi của nữ hài.
Da thịt tuyết trắng bị đánh một cái tát như vậy, nháy mắt liền hiện lên một vết lằn năm ngón tay.
Nhìn ký hiệu mà chính mình lưu lại trên người nữ nhân, ánh mắt Nam Cung Tịch ngừng ở địa phương mà hai người đang dính chặt với nhau.
Tiểu huyệt khẩu bị hung hăng xỏ xuyên qua, dươиɠ ѵậŧ đem cửa động đáng thương chống đến lớn nhất.
Hắn nhìn theo dươиɠ ѵậŧ đang rút ra, huyết nhục lẫn lộn mà chảy ra ngoài, muốn bao nhiêu da^ʍ uế đều có đủ, lại một chút đều không cảm thấy ghê tởm.
Lỗ nhỏ bị căng đến tựa hồ đạt tới cực hạn, có loại cảm giác tùy ý sẽ bị xé rách.
Hoa huyệt bị thao đến sưng đỏ, tiểu âm đế đều sưng to lên, nhìn bộ dáng đáng thương hề hề.
Nhưng nữ nhân bị thao, tiếng kêu lại trở nên càng ngày càng dâʍ đãиɠ, rõ ràng là hưởng thụ côn ŧᏂịŧ lớn của hắn hầu hạ như vậy.
"Muốn! Ân a... Đừng có ngừng! Sướиɠ, sướиɠ lắm... Ân... Thao tôi! Hung hăng mà thao! Ân a! Ân...".
Nam nhân theo thói quen duy trì tốc độ, Tiếu Dao lay động thân thể lên xuống, đang nỗ lực đón ý nói hùa.
Quá sung sướиɠ! Từng cơn đau qua đi, nàng muốn càng nhiều hơn.
Cảm giác tê dại này chiếm cứ toàn bộ hệ thần kinh trong thân thể, lúc sau, đau, cũng liền có thể xem nhẹ.
"Ân... A! Thật thoải mái! Thao tôi... Thao... Dùng sức! Ân a...".
Mỗi một lần âʍ đa͙σ bị đỉnh, Tiếu Dao đều thoải mái đến ngẩng đầu rêи ɾỉ.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã sớm yêu thích loại cảm giác này, dục tiên dục tử, thậm chí có thể làm nàng quên đi mọi phiền não.
Thao nàng, hung hăng mà thao! Nàng muốn tới, thật sự sắp tới rồi!