He he?
Mở miệng.
Mở miệng đm nhà anh.
Tô Yểm Tinh hừ lạnh một tiếng, khi Lục Dã hôn quả thực cô đã mở miệng, sau đó cắn mạnh xuống.
Nhưng khi răng sắp chạm vào đôi môi mềm mại của Lục Dã, cô đột nhiên nghĩ, đây là nơi nào vậy.
Phòng bếp.
Còn đang phát trực tiếp.
Nếu cô để lại dấu vết trên miệng anh...
Thế là cái đánh nặng nề của Tô Yểm Tinh trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như đang trấn an, hoặc là một con mèo con vô ý cào cấu.
Lục Dã dừng lại, sự ôn nhu chợt trở nên cuồng nhiệt, cánh tay thủ sẵn sau gáy cô dùng lực mạnh, sức lực hôn cô như muốn nuốt chửng người ta.
Tô Yểm Tinh "ô" một tiếng rồi đánh anh.
Lục Dã vẫn không bị lay động, anh hôn rất sâu, Tô Yểm Tinh lại ngửi thấy mùi cỏ xanh thoang thoảng, chất liệu dệt kim mềm mại của áo len cọ vào má cô, cô dùng hai tay nắm lấy cổ áo len của anh, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy gò má hóp lại của anh căng ra vì dùng lực nuốt.
Chết tiệt, quá gợi cảm.
Tô Yểm Tinh ý thức được bản thân lại bị con chó này mê hoặc.
Lúc này, Lục Dã ngừng hôn cô, áp trán vào cô, dùng tay phải nhẹ nhàng ôm phía sau gáy của cô, nhìn đôi mắt đang cụp xuống ở trước mắt: "Tinh Tinh."
Như đang cầu xin sự tha thứ.
Âm thanh đó khiến Tô Yểm Tinh tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cô đẩy anh ra theo bản năng rồi đột ngột đứng dậy, Lục Dã vốn đang ngồi xổm bị cô đẩy ra liền trực tiếp ngã về phía sau, hai tay anh chống lên khoảng đất ở sau lưng, ngẩng đầu ở tư thế này, cũng không tức giận mà chỉ nhìn cô cười.
Anh nhún vai cười, giống như một tên khốn đã trêu chọc người khác thành công: "Lục Dã!"
Tô Yểm Tinh nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng trong nháy mắt, cô đã khống chế tốt biểu cảm của mình, quay đầu lại cười với ống kính: "Thìa canh bị rơi xuống, tôi và Lục tiên sinh đã vô tình đυ.ng đầu với nhau."
Cô không vui vẻ nói: "Lục tiên sinh còn làm rối kiểu tóc của tôi."
Lúc này Lục Dã cũng đã đứng dậy.
Anh đi đến bên cạnh Tô Yểm Tinh, trong tay cầm chiếc thìa bị gãy thành hai khúc, liếc nhìn cô rồi chậm rãi nói: "Xem ra tôi phải mời Tô lão sư một bữa để chuộc lỗi."
Mà phòng phát sóng trực tiếp đã nổi lên xôn xao từ lúc Lục Dã đưa ra ống thuốc mỡ, khi tìm manh mối càng nóng như nước sôi, mãi cho đến khi hai người đồng thời biến mất dưới bồn rửa mặt mới lập tức sôi trào.
Trước mắt có thể thấy được.
Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/
[ A a a chết mất, chết mất. ]
[ Thế này còn chưa bị dập đầu à?!! ]
[ Anh ấy đã chuẩn bị thuốc mỡ, anh xem thiếu gia Lục anh từ khi nào lại ân cần như vậy?]
[ Manh mối đó gϊếŧ chết tôi. ]
[ Đã chụp màn hình. ]
Ngay lập tức #Thuốc mỡ Lục Dã ##Manh mối Lục Dã gϊếŧ ##Tinh Thần Hoang Vu và các từ khác đã nhảy lên no.1 hot search.
Phía dưới đầy tiếng gà kêu chói tai.
Không còn cách nào, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Một trong số đó là tam kim ảnh đế, ngoại trừ đóng phim ra thì rất ít khi lộ diện, cũng không nể nang ai, còn người kia là nữ ca sĩ từng đoạt giải Giai Điệu Vàng hàng năm, nổi tiếng với giọng hát thanh tao.
Hai người có ngoại hình cân xứng đứng cùng nhau, một người cao gầy, một người như chim nhỏ nép vào người, không cần làm gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau cũng khiến bầu không khí trở nên xuất sắc.
Thậm chí còn không cần thêm hiệu ứng, cũng sẽ tự động nhả ra bong bóng màu hồng.
Càng đừng nhắc đến ba phút đồng hồ biến mất ở dưới bồn rửa chén.
Trong ba phút đó, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều sốt ruột, mong chờ một sân khấu trống rỗng.
[ Anh quay phim, anh nhanh quay lại đi, nhanh đi quay đi! ]
[ Tôi có thiếu chút điểm lưu lượng này không, anh trai, tôi xin anh mau quay lại đi! ]
Nhưng anh quay phim vẫn đứng bất động như núi, hình ảnh không hề thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn dừng lại ở quầy bếp đã mất đi chủ nhân.
Một cây hoa mộc lan trên bồn rửa đang nở rộ.
Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/
[...]
Sau ba phút chờ đợi, không dễ dàng gì Tô Yểm Tinh mới đứng dậy, nhưng ánh mắt hoa đào và lời giải thích giấu đầu hở đuôi của cô quả thực càng khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
[ Haha
Tinh Tinh nói cái thìa, được rồi, tất cả là lỗi của cái thìa. Cái thìa kiểu: Tất cả là lỗi của tôi. Mắc cười quá. ]
[ Tóc của Tinh Tinh cũng là do cái thìa. ]
Còn có người chế giễu ảnh đế:
[ Mới ba phút thôi! Lục Dã, anh có làm được không! ]
[ Lục-ảnh đế-Dã: Ai nói tôi không làm được thì ra đây mà phân thắng thua. ]
[ Sợ hãi. ]
Thậm chí còn có người chửi đạo diễn:
[ Đạo diễn, ông nói xem tại sao chỗ đó lại không có máy quay thế, nếu ông không có kinh phí thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi thu tiền của công chúng mua cho ông a a a a. ]
Đạo diễn Thôi cũng chú ý đến phản ứng trong phòng phát sóng trực tiếp.
Đối với ông ta, làn sóng Lục Dã Tô Yểm Tinh là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Nhưng ông ta rất thành thạo trong việc che giấu sự thật, nếu thực sự quay lại được một cái gì đó, thì có lẽ sự nhiệt tình của cư dân mạng sẽ không tăng cao như vậy.
Vậy nên cho dù bản thân ông ta cũng đang tò mò cào xé tim gan, nhưng ông ta vẫn cố nén lại.
Cơm phải được ăn từng miếng một mới ngon được.
Còn về việc có quay lại được hay không thì gần tủ lạnh có một chiếc camera ẩn 24/24, đợi đến tối khi kết thúc việc quay hình, ông ta sẽ đến đó kiểm tra thử.
Nếu như thật sự quay lại được thứ gì đó...
Nụ cười của đạo diễn Thôi có chút gian xảo, vì khuôn mặt mập mạp còn có chút đáng sợ, trợ lý bên cạnh liếc nhìn ông ta cũng nhịn không được tránh sang một bên.
Hiển nhiên phòng khách bên cạnh cũng chú ý tới cảnh tượng này.
Khi anh ấy quay đầu lại nhìn liền phát hiện hai người đó đã biến mất, đợi qua vài giây lại thấy Tô Tinh Tinh và Lục Dã lần lượt xuất hiện, búi tóc của Tô Tinh Tinh còn bị rủ xuống một nửa.
Sầm Xuân vô thức nói: "Lục lão sư, anh đánh nhau với Tô lão sư à?"
[ Hehe trai thẳng ngốc nghếch ]
[ Xin lỗi vì trai thẳng ngốc nghếch này, fan của anh Xuân của chúng tôi sẽ đưa anh ấy về, ]
Văn Gia khi nhìn thấy cảnh này liền siết chặt nắm đấm.
Tần Lộ Lệ không thể ngồi yên được nữa, cô ta đứng dậy bước hai bước, sau đó đi về phía bên kia: "Cũng sắp xong rồi, chúng ta qua giúp họ một tay đi."
Cố Giao vỗ vỗ tay đứng dậy.
Một nhóm người đi vào bếp.
Quả nhiên là sắp xong rồi.
Tay chân Lục Dã rất nhanh nhẹn, tám món một món canh, đặc biệt là dầu trên canh gà cũng được vớt rất sạch sẽ, thoạt nhìn rất khoan khoái.
Thậm chí còn có cả bít tết, không biết sao cái siêu thị nhỏ nát đó lại có bít tết Kobe, áp chảo tương đối ngon miệng.
Rõ ràng những khách mời khác cũng không ngờ tới, bọn họ sôi nổi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lục Dã: "Sao thế?"
Lục Dã cũng không quay đầu lại.
Cố Giao nói: "Không ngờ Lục lão sư nhìn như thần tiên vậy mà lại nấu ăn rất là, rất là... "
Lục Dã tiếp lời: "Tầm thường? ", "Cũng không phải " Sầm Xuân lắc đầu: "Tôi cho rằng tay của Lục lão sư sẽ chạm vào rượu vang đỏ chứ không phải là nấu ăn.", "Thật sự là có rượu vang đỏ."
Lục Dạ nói, anh đưa tay lấy rượu vang đỏ đã được chuẩn bị bên cạnh bồn rửa từ lâu, anh cầm nó giơ lên: "Wow, thật sự có rượu này!"
Sầm Xuân mỉm cười chạy qua giúp đỡ.
Một nhóm người bận rộn bưng thức ăn ra đặt trên chiếc bàn dài trong phòng khách.
Lục Dã cởi tạp dề, tiện tay đặt sang một bên, cầm rượu vang đỏ tỉnh táo rót cho mỗi người một ly.
Tay anh thật sự rất đẹp, động tác rót rượu bình thường như vậy, giống như ở trong sảnh đường vàng ngọc, ánh mắt của mọi người không khỏi theo tay anh ta rơi xuống ly rượu đỏ.
Ly thủy tinh pha lê trong suốt hình thoi, so với đầu ngón tay trên đó, cũng không biết ai lạnh hơn, ai cao cấp hơn, cùng với sự va chạm của chất lỏng rượu đỏ thẫm tạo thành một cảnh tượng đẹp: "Được rồi, mời."
Anh lịch sự và nhã nhặn nói.
Tô Yểm Tinh nhìn cảnh người đàn ông rót rượu xong và quay trở lại, nghĩ thầm sau năm năm xa cách, người đàn ông này đã học hỏi được không ít đạo đức giả.
Cô cũng cầm lên, xoay xoay rượu đỏ sẫm trong ly, sau đó nhấp một ngụm, hơi sửng sốt: Rượu này...
Giang Mộc vẫn luôn im lặng đã lên tiếng thay cô: "Romanee-Conti, từ Grand Iserso Grand Cru, đạo diễn thật là hào phóng."
m thanh của đạo diễn Thôi phát ra từ lời thuyết minh: "He he, không cần cảm ơn tôi mà hãy cảm ơn Lục lão sư của các cậu, rượu là do cậu ấy cung cấp.", "Ồ, Lục lão sư?" Tần Lộ Lệ nâng ly với Lục Dã, ánh mắt cô ta đảo qua khi nói chuyện tạo thành một vành trăng lưỡi liềm, rõ ràng là vô cùng vui vẻ và thân thiết: "Xem ra hôm nay... phải cảm ơn Lục lão sư đã chiêu đãi."
Lục Dã cũng nâng ly lên, anh không nói chuyện mà chỉ cười cười.
Tô Yểm Tinh đặt đầu ngón tay lên ly rượu, móng tay màu hồng của hoa anh đào và màu đỏ của ly rượu tạo thành hình ảnh mờ lung linh, cô hơi rũ mắt xuống, ánh sáng từ đèn chùm bao quanh hàng mi dài rũ xuống như sương mù của cô, khiến cô ấy cảm thấy một cảm giác mong manh thoáng qua.
Romanee Conti.
Tiệc rượu đầu tiên anh và cô dọn vào chung cư.
Nó cũng náo nhiệt như vậy, với sự kết hợp kỳ lạ giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, thậm chí những món ăn cũng giống hệt như ngày hôm đó.
Ngày hôm đó cô đã rất vui vẻ chạy quanh căn hộ không ngừng như một con chim khổng tước.
Vì sắp sở hữu tổ ấm của riêng mình.
Lục Dã đang vụng về nấu ăn ở trong bếp, những món ăn anh nấu khi đó không ngon như bây giờ, có món bị nhão còn có món bị cháy.
Nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc ăn hết.
Sau khi ăn xong bọn họ còn mở một chai rượu, là rượu Romanee-Conti mà cô mang từ hầm rượu của ba mình, nó hơi chát trong miệng, nhưng ngay sau đó, vị chát đã chuyển thành vị ngọt như rượu.
Khi đó cô nói: "Nếu một ngày nào đó em giận anh, anh hãy mang một chai Romanee-Conti đến để dỗ em, em sẽ uống cho anh nghèo chết, Lục Dã!"
Lục Dã chỉ cười, l*иg ngực rung lên, anh cười giống như một kẻ ngốc.
Nhưng cô vẫn luôn thích bộ dạng khi cười của anh, nụ cười không có một chút rào cản nào, chỉ đơn giản là Lục Dã đơn thuần và Tô Yểm Tinh.
Đêm khuya, khi hơi say, cô đi chân trần nhảy trên mu bàn chân anh, Tô Yểm Tinh vẫn nhớ bài hát được phát khi đó là bài "Jingle bell" có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi vào dịp lễ Giáng sinh.
m thanh Jingle bell vang trên mỗi con phố, còn có cả pháo hoa.
Đó thực sự là một đêm rất đẹp: "Tô lão sư, Tô lão sư... "
Một giọng nói mơ hồ truyền đến, Tô Yểm Tinh ngẩng đầu, mới phát hiện Văn Gia đang lo lắng nhìn cô.
Lúc này cô mới ý thức được mình đã mê muội quá lâu.
Vội vàng nói: "Không sao."
Tôi gắp một miếng đậu phụ, bên ngoài cháy xém, bên trong vô cùng mịn màng.
Sầm Xuân giơ ngón tay cái với Lục Dã: "Anh Lục giấu nghề nha.", "Anh nấu ăn còn ngon hơn tôi nhiều."
Lục Dã chỉ mỉm cười không nói lời nào.
Dường như anh hơi mệt mỏi vì công việc trong bếp, khi anh ngồi vào bàn càng có chút lười biếng.
Một nhóm người bắt đầu im lặng ăn cơm.
Tô Yểm Tinh uống vài ngụm sau đó đặt đũa xuống.
Lâm Dao nhìn cô một cách kỳ lạ: "Tinh Tinh, cô không ăn sao?"
Tô Yểm Tinh lắc đầu: "Tôi no rồi.", "Cô ăn ít vậy sao Tô lão sư?"
Tần Lộ Lệ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt dài và hẹp của cô ta hơi tròn vì ngạc nhiên.
Cô ta ăn rất nhiều, hai má còn phồng lên, thoạt nhìn có chút đáng yêu: "Không ăn nữa."
Tô Yểm Tinh nói: "Nhưng những món này đều do Lục lão sư đã vất vả làm." Tần Lộ Lệ nói: "Rất ngon, hay cô cũng ăn thêm một chút nữa đi?"
Tô Yểm Tinh hơi nâng cằm lên.
Đây là dấu hiệu cô bắt đầu chiến đấu, nhưng lần này người cô nhìn là Lục Dã: "Lục lão sư, vừa rồi tôi ngửi không ít mùi dầu mỡ ở trong bếp, thật sự là không ăn tiếp được nữa, anh... không để bụng chứ?"
Giọng nói nuông chiều, nhõng nhẽo, và một chút trà xanh.
phòng phát sóng trực tiếp đã chú ý đến cảnh này đều phun ra.
[ Tinh Tinh như vậy trông thật dễ thương. ]
[ Mắt của fan Tinh Tinh bị dính đầy phân sao? Cô ta không lịch sự chút nào, vậy mà vẫn dễ thương sao? ]
[ Nhưng khi tôi ăn thứ gì đó, tôi cũng không thích người khác ép tôi ăn nhiều hơn. ]
[+1, Lễ tết về nhà, họ hàng luôn thích dùng đũa gắp thức ăn cho tôi, bọn họ còn không ngừng thuyết phục tôi ăn, thực sự rất khó chịu. ]
[Hơn nữa, nhìn dáng người của cô Tô này, cần phải nghiêm khắc giữ gìn đúng không? ]
Rất rõ ràng, những khách mời khác cũng hiểu hành động không muốn ăn của Tô Yểm Tinh: "Mấy lần tôi xuống bếp, nấu xong cũng không có cảm giác thèm ăn nữa." Cố Gia nói: "Không ăn nổi thì thôi."
Một nhóm người nói.
Tô Yểm Tinh nhìn Lục Dã, Lục Dã đang mân mê ly rượu, mở to mắt nhìn cô, anh không nói có để ý hay không mà ngược lại hỏi một câu không liên quan: "Vậy Tô lão sư cảm thấy, rượu Romanee-Conti hôm nay có ngon không?"
Anh nói.
Đôi mắt đó nhìn ánh mắt của cô, trong trẻo như nước.
Tim Tô Yểm Tinh đập thình thịch theo tiếng "Phịch phịch".