Thuần Chủ

Chương 11: Liếm (H)

#edit: may18

#tuyetvoi_

(〃ω〃)

"Muốn thử ở chỗ này?" Mới vừa vận động giọng nói Tần Mặc có chút nóng, phả đến bên tai Trì Nghiên làm có hơi ngưa ngứa.

Loại như khêu gợi như dụ dỗ này lại được anh hỏi ra một cách nghiêm trang như vậy. Cô còn chưa kịp trả lời thì anh đã cúi người, lấp kín môi cô, cạy mở môi răng cô, câu lấy đầu lưỡi tinh mịn của cô, mυ'ŧ vào.

Vì vừa vận động nên cả người anh toả ra hormone độc đáo, cuồng nhiệt mà nồng hậu. Đầu lưỡi anh nóng bỏng trêu đùa cái miệng nhỏ của cô, triền miên quấn quýt trong làn môi cô, rất nhanh nụ hôn của anh dần làm cho mắt cô mê ly, hơi thở gấp gáp, bất giác vươn tay đáp trên ngực anh, đáp lại anh.

Nước bọt lan tràn giữa những làn môi, ướŧ áŧ, lóng lánh. Trên người quần áo thấm đẫm mồ hôi, anh giựt phăng nó rồi quẳng sang một bên; vòm ngực cường tráng loả lồ ra, những giọt mồ hôi trượt dài trên vân da cân xứng, không chỗ nào không hiển hiện sự mạnh mẽ nam tính.

Chỉ liếc mắt một cái mặt cô đã đỏ ran. Từ xưa đến nay chưa bao giờ cô thể hiện ra vẻ mặt thẹn thùng như thế; ham muốn chiếm hữu trong mắt Tần Mặc lại càng cuồng nhiệt, một lần nữa cúi người xuống. Anh vén mái tóc dài của cô sang một bên, nụ hôn chuyển dần từ khoé miệng xuống đến cần cổ, trên làn da trắng nõn nuột nà kia anh khẽ cắn, khẽ liếʍ, chậm rãi nhấm nháp, thuận thế ôm lấy cô dịch chuyển dần đến chiếc salon đằng sau lưng, ngã người vào chiếc ghế dài êm ái.

Hai tay anh vuốt ve đường cong phập phồng quyến rũ của cơ thể cô, thăm dò đến bên hông cô, cuốn vạt áo lên đến trước ngực. Chiếc bra đen tuyền bao trọn lấy bầu ngực tạo ra độ cung tuyệt mê người, anh không kiềm nổi mà phủ bàn tay to của mình lên nó, cách nội y nhéo lấy nụ hoa kiều diễm kia.

Khoang miệng nóng bỏng, cách lớp vải mỏng manh bao bọc lấy đầu núm gắng gượng sưng lớn của cô, liếʍ mυ'ŧ, cắn nghiền. Bầu ngực no đủ của cô biến dạng theo từng cái nhào nặn của anh, cách lớp vải che chắn nhũ thịt bị anh liếʍ láp ướt đẫm nướt bọt, gợϊ ȶìиᏂ lại ái muội, trần trụi trong không khí, vừa lạnh vừa ngứa.

Mặc dầu đây cũng không phải lần đầu tiên bị anh trêu trọc như vậy, nhưng miệng lưỡi anh lại cứ như có một loại ma lực lạ thường, luôn khiến cho cô bủn rủn khó nhịn, chỉ biết ưỡn ngực, càng lúc càng đòi hỏi nhiều hơn. Dần dần dưới bụng nhỏ như có một dòng nước ấm dâng trào, không kiềm nổi ngón chân cô co quắp hết lại, hai chân bắt đầu không an phận cựa quậy cọ xát.

Tần Mặc duỗi tay len lỏi vào trong váy Trì Nghiên, nhẹ nhàng chạm qua nơi riêng tư đã thẫm ướt của cô, câu lấy qυầи ɭóŧ của cô, kéo xuống. Du͙© vọиɠ của anh quá lớn, mỗi lần tiến vào đều phải làm một màn dạo đầu dong dài.

Cô cho rằng anh lại phải dùng ngón tay giúp cô nới rộng, vì thế phối hợp mở hai chân ra để anh cởi chiếc qυầи иᏂỏ——; nhưng không ngay sau đó, anh lại nâng chân cô đáp lên hai vai mình.

"Anh... Anh làm gì?" Cảm thấy tầm mắt Tần Mặc vừa chạm đúng đến nơi trống không giữa hai chân, Trì Nghiên thẹn thùng rụt chân về.

"Hôm nay chúng ta đổi cách làm".

Ánh mắt Tần Mặc nhìn cô thăm thẳm, nắm lấy mắt cá chân xinh xắn của cô, vuốt ve; sau đó chụm hai chân cô lại, lại lần nữa nâng lên, thong thả cúi đầu, đặt từng nụ hôn lên mắt cá chân của cô.

Môi lưỡi nóng bỏng liếʍ mυ'ŧ dọc theo đường cong duyên dáng lướt thẳng lên trên, ở trên làn da trắng mỏng của cô tuần tra một hồi, lưu lại một vệt dài dấu tích ướŧ áŧ. Cô muốn thu chân về lần nữa nhưng lại bị anh túm chặt. Anh hôn thẳng một đường từ cẳng chân lên đến đầu gối, mυ'ŧ lấy phần thịt non mạn đùi của cô, làm hai chân cô banh thẳng, không chịu nổi mà run bần bật.

Giữa hai chân đều là hơi thở nóng rực của anh, phả lên làn da mẫn cảm của cô, vô tận xao động; cho đến khi môi lưỡi ẩm ướt của anh hôn lên bắp đùi cô, cô giống như không thể nằm yên thêm nữa, lập tức bắt lấy bả vai anh nói: "Đừng..."

Trì Nghiên khép cặp đùi thon dài của mình lại, như muốn chống cự với thế công của Tần Mặc. Nhưng Tần Mặc không cho Trì Nghiên có nhiều thời gian giãy giụa, bàn tay to của anh luồn vào giữa đầu gối cô, tách hai chân cô ra lại lần nữa cúi đầu xuống.

Ban đầu là khẽ hôn, cùng với hơi thở ẩm nóng khiến nơi riêng tư của cô vừa ngứa vừa nóng ran; tiếp theo anh vươn đầu lưỡi thô ráp nhẹ nhàng ma sát cánh hoa mẫn cảm của cô, đôi môi ngậm lấy viên hoa hạch ở trung tâm kia, mυ'ŧ lấy.

Thình lình Trì Nghiên cứng đờ, bất động. Da thịt bị anh hôn đến phát bỏng, cả người cô tưởng chừng như muốn bốc cháy.

Chân tâm của cô bị anh ngậm lấy, mυ'ŧ mát, đảo quanh, chịu không nổi mà tràn ra mật dịch, anh khiên cặp đùi cô lên trên vai mình, ngậm lấy nơi cô cảm thấy thẹn trằn trọc hút vào, đầu lưỡi len lỏi vào trong đường hành lang, lúc sâu lúc cạn, ra ra vào vào; chốc chốc lại vùi đến thật sâu. Đầu lưỡi kia không khác nào phân thân của côn th*t nóng rực, nhưng dịu dàng hơn, linh hoạt hơn, chỉ liếʍ mà đã khiến cho cô trào ra thật nhiều hoa dịch, trong vô thức cô nâng mông lên, khát khao anh có thể liếʍ đến nơi càng sâu hơn.

Toà nhà đủ cao, xung quanh lại có cây cối che lấp, cho nên một màn da^ʍ mĩ như này sẽ không sợ bị người nhìn thấy. Nhưng cảnh tượng trần trụi lộ liễu giữa trời hoang này vẫn khiến Trì Nghiên cố kỵ. Một cảm giác rất khó nói lên lời, vừa thấy thẹn lại vừa thấy hưng phấn, mỗi một lần anh thâm nhập đều khiến đại não cô như chết điếng, ngay cả chân cũng đều banh thẳng, khó nhịn nghểnh đầu nức nở ra tiếng, giọng nói vừa yếu ớt vừa mềm mại khiến chính cô cũng không dám tin tưởng.

Thân thể đã sớm nhũn thành một bãi nước, mềm oặt hệt như không còn xương cốt, trong mắt cũng bị phủ lên một mảnh sương mù, tất thảy đều hỗn độn, chỉ có thể nhận lấy từng trận kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân truyền tới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, kịch liệt.

Mật dịch trong suốt tuôn ra ào ạt từ đường đi, rồi lại bị môi lưỡi nóng bỏng bao trùm không ngừng cuốn nuốt vào trong bụng, môi lưỡi anh đâm chọc trong hoa huy*t cô, hàm răng chà sát hoa đế cô, ý xấu mà nghiền nát ở giữa môi lưỡi. . Google ngay trang { T r u m T r u y e n . c o m }

Hết ngọn sóng này đến ngón sóng kɧoáı ©ảʍ khác vỗ ập đến khiến cô phải ngửa người nghểnh cổ ra sau, bất lực ôm lấy gáy anh, như một chú cá mắc cạn không ngừng thở dốc.

Cho đến khi lên đến tột đỉnh của kɧoáı ©ảʍ, cô rên thất thanh trong lạc thú, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy, mãnh liệt tiết ra ái dịch.

Ngắn ngủi ngất.

Đợi khi Trì Nghiên hồi thần, Tần Mặc đã đứng dậy, phóng xuất vật đã sưng to giữa hai chân anh. Cự thú dữ tợn hoàn toàn cương cứng, sung huyết sưng tấy, đầu quy cực lớn nóng hôi hổi, dưới qυყ đầυ là thân gậy hùng vĩ, toàn bộ trông như một cây gậy sắt bị nung đến đỏ hồng.

Anh đứng, phần hông vừa lúc chắn ngang trước mặt cô. Lần đầu tiên cô được quan sát dương v*t của anh ở khoảng cách gần như vậy, cô không chịu nổi hơi co rúm lại, nuốt nước bọt, thật khó có thể hình dung được ngày thường cái miệng nhỏ kia của cô làm cách nào để nuốt trọn cự vật dữ tợn trước mắt này.

Cho đến khi Tần Mặc kéo tay cô bao trùm trên côn th*t anh, giọng nói khàn khàn kìm nén của anh cất lên: "Liếʍ giúp anh."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~