Nhưng khi hắn làm những động tác đó, hắn không hề nhả ra dươиɠ ѵậŧ của Khương Minh Đình ra, vì vậy Khương Minh Đình cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lớn hơn, đặc biệt là khi Yến Văn Uyên nuốt chửng, cậu thực sự gần như không thể chịu đựng nổi.
Ai ngờ rằng điều ác liệt hơn còn đang chờ đợi phía sau, Khương Minh Đình ban đầu quyết tâm chuẩn bị xuất vào miệng hắn, kết quả Yến Văn Uyên lại nhả dươиɠ ѵậŧ ra, dùng tay bóp nắn hai hòn dái: "Xuất lên mặt tôi." Ánh mắt cháy bỏng, cuối cùng Khương Minh Đình khóc lóc xuất tinh đầy mặt Yến Văn Uyên.
Yến Văn Uyên bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi đầy mặt, cả người đều có phần hưng phấn không bình thường, hắn đứng dậy rôi điên cuồng thủ da^ʍ trước mặt Khương Minh Đình, Khương Minh Đình chỉ có thể nhìn cái dươиɠ ѵậŧ to lớn kia không ngừng đung đưa trước mắt mình, dù cậu nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng và mùi tanh hôi.
Khương Minh Đình tức giận mắng to: "Mẹ nhà anh, đồ thằng khốn nạn, biếи ŧɦái chết tiệt anh sẽ chết không được tử tế!" Ngay khi Khương Minh Đình nhắm mắt mắng người, Yến Văn Uyên xuất tinh vào đôi môi đang mở của cậu, Khương Minh Đình không thể tránh khỏi nuốt một miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Trong khoảnh khắc đó, mùi tanh hôi lan tỏa khắp khoang miệng, chất lỏng đặc sệt dính trên lưỡi, dính trên thành trong của miệng, Khương Minh Đình cả người dại ra.
Cậu bắt đầu điên cuồng la hét, không ngừng vùng vẫy cơ thể muốn đứng dậy, nhưng bị còng tay chắc chắn khóa lại. Yến Văn Uyên dùng tay kìm chặt mặt Khương Minh Đình, đưa mặt mình cũng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sát lại, không ngừng ma sát, Khương Minh Đình tuyệt vọng cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người ma sát trên má, trượt xuống, thậm chí lọt vào tai.
Yến Văn Uyên lại bắt đầu hôn cậu, trước tiên từng chút một liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cậu, sau khi liếʍ sạch lại chà gương mặt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình lên mặt cậu, rồi lại liếʍ sạch, cho đến khi mặt cả hai người đều không còn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Khương Minh Đình ban đầu còn có thể vùng vẫy một chút, đến cuối cùng giống như một con cá mặn mất hy vọng, để mặc Yến Văn Uyên bày trò.
"Cục cưng không thích sao?" Yến Văn Uyên nhân cơ hội lại hôn hai cái lên môi Khương Minh Đình.
Đó là nụ hôn đầu của Khương Minh Đình, cậu vốn để dành nó cho Yến Văn Tâm: "Thích cái rắm, anh cái đồ hϊếp da^ʍ đi chết đi, cái thứ chảy mủ loét sâu."
"Cục cưng chửi một từ mới, có vẻ là rất thích đấy, đó là nụ hôn đầu phải không, anh cũng vậy. Em yêu có hài lòng không?" Yến Văn Uyên như một con bạch tuộc, ôm chặt lấy người.
Nghe những lời này, Khương Minh Đình hít một hơi thật sâu, quay mặt đi chỗ khác.