Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ

Quyển 5 - Chương 1: Mỹ nhân cách vách

Cơn mưa nhẹ đã bắt đầu rơi, bầu trời trong xanh, gió mát thổi qua.

Ba bóng ảnh vệ ngồi xổm dưới hiên nhà, miệng cắn hạt dưa và nói về Hầu gia nhà bọn họ.

“Gia lại nhìn trộm cô nương cách vách rồi!"

"Cũng không phải là, đã nhìn một tháng rồi mà người vẫn chưa xuống tay, ngươi thấy thế nào?"

"Gia trên triều cùng Thượng Thư đại nhân cãi nhau quyết đoán như nào? Lại túng thành như vậy!"



Ngồi ở trên cây hòe lớn trộm ngắm mỹ nhân thở dài lại tỏ vẻ khổ trong lòng. Hắncũng muốn đến gần người đẹp! Hắn cũng muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng và hôn lên mặt nàng! Nhưng lần đầu tiên sau hơn 20 năm, hắn thực sự thích một cô nương, sợ làm mất lòng nàng không biết làm sao bắt chuyện, một tháng qua đi hắn thậm chí không thể nói một lời với nàng.

“Ai…” Thượng Nghị nâng vò rượu lên nhấp một ngụm, nhìn thân ảnh duyên dáng giữa những bông hoa, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Hắn biết mỹ nhân tên là Nhan Hi, biệt nhũ danh là Nhan Nhan, nàng thích trồng hoa. Khoảng sân nhỏ nàng chăm sóc tràn ngập hoa nở rực rỡ, giống như bản thân, ai nhìn thấy cũng yêu thích!

“Đúng vậy!” Thượng Nghị nhìn sân trống của mình, đột nhiên vỗ trán suy nghĩ.

Nhan Hi thích trồng hoa, nên hắn có thể lấy một ít hoa và cây, nhờ nàng chăm sóc giúp hắn như vậy có thể gần gũi hơn!

Thượng Nghị nghĩ như vậy, hai mắt bắt đầu sáng lên, quên mất mình đang ở trên cây, nhấc chân bước đi, sau đó trực tiếp ngã xuống.

Ba tên ảnh vệ đang theo dõi động tĩnh ở đây gần như sợ hãi, ném hạt dưa trong tay rồi lao tới đỡ lấy.

"Chủ nhân! Ngài chỉ nên nhìn chứ đừng mạo hiểm mạng sống của mình!"

Nhan Hi nghe thấy bên cạnh náo động, bàn tay đang tỉa cành hoa dừng lại, không khỏi mỉm cười, trên khuôn mặt hồng hào có hai lúm đồng tiền quả lê ngọt ngào.

Nàng biết đằng sau gốc cây có người đang nhìn mình, lúc đầu nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng sau đó nàng biết rằng người đó không có ý xấu. Ngôi nhà của họ mỗi ngày rất náo nhiệt, nàng không khỏi bật cười khi nghe câu chuyện. Nhưng nàng không hiểu tại sao người đàn ông đó chỉ đứng nhìn từ xa mà không bao giờ nói chuyện với nàng.

Có lẽ... hắn chắc chắn biết nàng là người có điềm xấu nên không dám đến gần...

Nhan Hi lắc đầu, ánh mắt trở nên u ám.

Có tiếng gõ cửa, Nhan Hi vội vàng tỉnh táo đi mở cửa sau, nhìn thấy mỹ phụ nhân khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở nhẹ nhàng liền gọi một tiếng: "Nương".

“Sao ngài lại tới đây?” Nhan Hi vội vàng rót một tách trà thảo dược từ trong phòng ra.

“Hắn đang ở tửu lâu cùng người bàn bạc chuyện gì đó, nên ta tới thăm con!” Chu phu nhân vừa nói vừa đưa cho nàng một túi hành lý nhỏ mang theo bên người: “Đây là một số đồ vật nương để dành, con cầm đi. Đừng tự trách mình!” Trượng phu của bà mất sớm, gia đình nhà chồng nói rằng là nữ nhi của bà khắc chết trượng phu nên đã đuổi bọn họ ra ngoài. Tuy may mắn tái giá nhưng nữ nhi của bà lại bị cho là người xui xẻo, hai mẹ con không thể ở cùng một chỗ chỉ có thể gặp được vài lần, bà chỉ có thể cố gắng hết sức để tránh cho nữ nhi ở đây để tránh chịu ủy khuất.

Nhan Hi biết "Hắn" mà nương nàng nói đến chính là phủ nha chủ bộ mà nương nàng tái giá kia, hắn là một người lương thiện và đối xử chân thành với nương nàng, nhưng lại quá khoa trương, bướng bỉnh và lo lắng về thân phận "đáng ngại" của nàng. Nhưng không sao, miễn là nương có thể sống tốt là được.

"Cữu cữu con và những người khác không có đến làm khó dễ con nữa chứ?" Chu thị biết huynh tẩu của bà không dễ đối phó, nếu họ không nói dối rằng phủ nha chủ bộ không quan tâm đến thân phận của Yến Hi, sao bà có thể bỏ rơi nữ nhi mình?

"Không, bọn họ không dám tới!" Nàng là một người mang điềm xấu, những người đó muốn tránh né nàng cũng không kịp.

Chu thị không khỏi đỏ bừng mắt: "Đều do nương vô dụng! Để lại con ở đây một mình hui quạnh..."

“Nương nói xem, chúng ta làm sao lẻ loi hiu quạnh được!” Nhan Hi vòng qua vai bà, an ủi: “Chỉ cần mọi người ở đây đều khỏe mạnh, còn không sợ không có cơ hội gặp mặt, cho nên nương đừng lo lắng về những điều này suốt cả ngày. Nếu có chuyện gì xảy ra, con thật sự sẽ lẻ loi hiu quạnh."

Chu thị lau nước mắt, nắm tay nàng nói: “Nương biết…nhưng còn là một nữ nhi gia ở một mình nương vẫn là lo lắng. Chờ một thời gian nữa nương sẽ chọn hai nha đầu đến cho con”.

“Con quen sống một mình, trong ngoài cũng không có gì nhiều, vẫn có thể gϊếŧ thời gian. Hơn nữa, ngôi nhà này nằm ở vị trí tốt, xung quanh là những nhà giàu có, canh gác nghiêm ngặt, không ai dám làm chuyện liều lĩnh!" Nhan Hi nhìn lên trên bức tường ở giữa, giọng điệu có chút vui vẻ: "Hàng xóm của con là Hầu gia đó, ảnh vệ của họ rất lợi hại, con cảm thấy rất an toàn khi sống ở đây!"

Chu thi không đồng tình và nói: “Chỉ những gia đình giàu có mới bị nhắ đến. Gia đình giàu nhất cũng không thoát khỏi ‘vụ trộm ngọc’ gây ồn ào suốt hai năm qua!”

Nhan Hi thản nhiên nói đùa: “Ở đây con không có nhiều đồ quý giá, sợ đến trộm cũng sẽ từ chối!”

"Con.." Chu phu nhân sờ trán, biết mình không thể thuyết phục được nên không nhắc lại nữa, dự định khi đến thời điểm sẽ trực tiếp giải quyết sự việc.

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, thị nữ tâm phúc Ái Thảo ở ngoài cửa gõ cửa vài cái, thúc giục: "Phu nhân, sắp đến giờ rồi, lão gia bên kia khả năng đã bàn xong rồi!"

Chu thị sắc mặt lập tức âm trầm, Nhan Hi nói: “Nhìn xem, nương vừa nói cái gì không quan trọng, không phải chuyện sống chết, mấy ngày nữa ở chùa Thanh Phong sẽ mở hội, ngài không phải muốn đi dâng hương sao? Đến lúc đó con sẽ gặp nương!

Chu thị bĩu môi hai lần trước lời nói trước đó lại dặn dò vài rồi, rồi vội vàng rời đi.

Nhan Hi ngơ ngác nhìn tách trà trống rỗng một lúc, sau đó tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ trong sân.

Bên đó, Thượng Nghị giao cho ba tên ảnh vệ nhiệm vụ mang đến một ít hoa cỏ, bất luận là loại nào, sống dở chết dở là tốt nhất.

Ba ảnh vệ đi theo Hầu gia dãi nắng dầm mưa, chưa bao giờ gặp phải nhiệm vụ khó khăn như vậy. Cuối cùng, Truy Phong nảy ra một ý tưởng và tàn phá những bông hoa và cây kỳ lạ mà hắn đã mua với giá hời, khiến tất cả những bông hoa và lá xinh đẹp trở thành đống đổ nát.