Tôi Mở Khách Sạn Nghỉ Phép Ở Mạt Thế

Chương 13: Nước uống rẻ hơn tinh hạch

Đội của bọn họ cũng có một người sở hữu dị năng hệ nước, quý giá như những người có dị năng không gian vậy. Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, họ đều được bảo vệ nghiêm ngặt ở vị trí trung tâm và lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng hơn người thường, khiến cô ấy vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Trong các căn cứ, nước cũng được bán nhưng giá vô cùng đắt đỏ. Một chai nước 500ml có thể lên đến 1 viên tinh hạch cấp một.

Những người không mua nổi nước sạch đành phải uống nước có chỉ số ô nhiễm thấp. Khi giá trị ô nhiễm trong cơ thể vượt quá giới hạn, họ sẽ tự động biến thành zombie. Nhưng không còn cách nào khác, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó...

Không ngờ ở đây nước lại rẻ đến vậy...

Phùng Bối lại rót thêm một ly nước nữa, đôi mắt cụp xuống, trong lòng đầy suy nghĩ rối bời.

“Quý khách, tối nay cô có muốn thuê phòng ở đây không?”

“A?!” Phùng Bối đang suy nghĩ liền giật nảy mình, tim đập thình thịch. Cô ấy còn tưởng suy nghĩ trong lòng mình đã bị phát hiện. “C-có... Cách tính phí thế nào?”

Hạ Ngôn gõ nhẹ lên mặt bàn, điềm nhiên nói: “20 điểm tích lũy một đêm, thuê không?”

[Đồ ngốc này, tưởng tôi không nhìn ra cái vẻ lén lút của cô sao?]

Nghĩ tới thông báo mà hệ thống vừa gửi, Hạ Ngôn khẽ cười. Cứ đến đi, càng nhiều người mạnh càng tốt. Lần này cô sẽ kiếm được một mớ lớn.

Phùng Bối không biết khi nào đồng đội của mình sẽ đến đón. Bên ngoài vẫn còn đám zombie lởn vởn gần đó.

Với dị năng hệ trói buộc cấp hai của mình, e rằng cô ấy cũng chẳng chạy thoát được, hơn nữa còn cần ở lại đây để tiếp tục tìm hiểu thêm.

Nghĩ tới đây, cô ấy gật đầu, đưa thẻ tích điểm ra: “Phiền cô rồi, chị gái, tôi ở lại đây một đêm, đợi đồng đội tới đón.”

Sau khi quẹt thẻ xong, Hạ Ngôn đưa cho cô ấy chìa khóa phòng 101.

“Phòng ở phía sau, cửa có ghi số 101.”

Phùng Bối cầm lấy chìa khóa, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa. Cuối cùng cô ấy vẫn quyết định về phòng nghỉ ngơi. Sau một ngày kinh hoàng và mệt mỏi, cơ thể cô ấy đau nhức và rã rời.

Cô ấy mở cửa phòng 101. Bên trong chẳng khác gì các căn phòng trong căn cứ:

Một chiếc giường đơn ọp ẹp, tấm chăn cũ kỹ và ngả màu, nhưng sàn nhà lại sạch sẽ.

Trong tình cảnh hiện tại, có được một chiếc giường như thế này đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra chăn đệm mới tinh nữa chứ.

Xem ra khả năng của chủ khách sạn này cũng không lớn lắm, chắc chỉ có năng lực phòng thủ thôi?