Chị Kitty biết vị thiếu gia này không dễ lừa nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của Cố Triển Dương.
"Thành giao!" Cố Triển Dương vẻ mặt thành công.
Chị Kitty thở dài nói: "Hy vọng thiếu gia sẽ nhớ tới lòng tốt của tôi. Để làm thiếu gia vui vẻ, tôi đã làm ra một thỏa hiệp lớn, phải bỏ ra ước chừng một ngàn vạn!"
“Chị Kitty luôn đối với tôi tốt nhất!" Khuôn mặt của Cố Triển Dương tràn ngập vui vẻ.
Vừa định cúp máy, chị Kitty đột nhiên chen vào hỏi: “Thiếu gia, tôi có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Chuyện gì?”
“Anh cả của cậu thật sự cùng Ôn Noãn ở bên nhau à?” Là một trong số ít người trong đội biết gia cảnh của Cố Triển Dương, chị Kitty cũng ẩn sâu một chút lòng bát quái.
"Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết!" Cố Triển Dương lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Cố Triển Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, xem qua di động, thấy không còn bao lâu nữa thì buổi phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.
Cố Triển Dương lại mở Weibo nhìn một vòng. Đã một ngày trôi qua, Ôn Noãn vẫn không có bác bỏ tin đồn tình ái.
Nghĩ nghĩ, Cố Triển Dương liền gọi điện thoại cho Cố Triển Hành.
“Chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp của Cố Triển Hành phát ra từ ống nghe.
“Ôn Noãn có nói cho anh biết tại sao cô ấy không bác bỏ tin đồn không?” Cố Triển Dương hỏi.
“Làm sao anh biết được? Hôm nay anh không gặp cô ấy.”
Cố Triển Dương lập tức tỏ vẻ khinh thường, "Lời này anh nói dối bà nội thì được, em biết hôm nay anh nhất định đã gặp Ôn Noãn.”
"Sao lại cảm thấy như vậy?" Cố Triển Hành nhàn nhã hỏi.
“Bà nội vừa nói bảo Ôn Noãn ở lại ăn tối anh liền nói có chuyện phải vội về Lan Thủy Loan, còn nói vài ngày nữa sẽ không trở lại. Điều này không phải rõ ràng sao? Anh về Lan Thủy Loan chính là để dạy bù cho Ôn Noãn. Hai người ở cùng một tiểu khu, gặp nhau thuận tiện làm sao! Cho nên việc Ôn Noãn xin nghỉ là giả, không muốn bà nội thấy Ôn Noãn mới là thật!”
Trong mắt Cố Triển Hành, Cố Triển Dương từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, hắn cũng không có gì ngạc nhiên khi người em trai này có thể đoán được chuyện này.
"Nếu em đã biết anh và Ôn Noãn ở cùng một tiểu khu, sao em không nói cho anh biết?" Cố Triển Hành hỏi, nghĩ đến việc Ôn Noãn rơi nước mắt trước mặt anh lúc chiều. Nếu như anh biết trước, có thể đã tránh được những chuyện xảy ra sau đó.
"Em cũng là xem hot search mới biết được.” Cố Triển Dương dứt lời, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, "Chẳng lẽ trước đây anh không biết sao?"
Bên kia ống nghe, đáp lại hắn chỉ có sự trầm mặc.
Lúc này Cố Triển Dương mới ý thức được hóa ra Cố Triển Hành không biết chuyện này, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Em còn tưởng là anh cố ý giấu em! Dù sao anh là người nghiêm khắc nhất trong nhà này. Chuyện Ôn Noãn là học sinh của anh, anh cũng không nói cho em biết. Vậy nên, nếu anh gạt em chuyện này em cũng không cảm thấy kỳ quái!”
"Cũng không biết ngươi giống ai, không biết giữ mồm giữ miệng.” Cố Triển Hành trách mắng.
Cố Triển Dương bị hắn nói quen rồi, cũng lười nghe hắn giảng đạo, liền hỏi: "Anh, anh nói cho em đi! Tại sao Ôn Noãn không bác bỏ tin đồn?"
“Việc cô ấy không bác bỏ tin đồn có liên quan gì đến em?”
"Đương nhiên là có quan hệ! Lát nữa em phải phát sóng trực tiếp. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một đống người ăn dưa xông vào phòng em hỏi chuyện này. Em không thể nhắm mắt làm ngơ được, phải không? Em phải trả lời một chút? Nhưng trước khi trả lời, em muốn biết thái độ của Ôn Noãn đối với chuyện này là thế nào?”
“Người đại diện của cô ấy không ở trong nước, hiện tại không ai giúp cô ấy bác bỏ tin đồn.” Cố Triển Hành nói.
"Anh... anh và Ôn Noãn thật sự không ở bên nhau phải không? Hiện tại cô ấy vẫn luôn không bác bỏ tin đồn có phải là muốn thử phản ứng của fans không?”
Cố Triển Hành trầm giọng phản bác: "Ngươi đang nói nhảm cái gì!"
"Hai người thật sự không ở bên nhau sao?" Cố Triển Dương lại chứng thực một lần nữa.
“Nhàm chán.”
“Em đây liền an tâm rồi! Anh! Tạm biệt!” Xác nhận nữ thần vẫn còn độc thân, tâm trạng của Cố Triển Dương lập tức tốt lên.
**
Siêu thị.
Cố Triển Hành cúp điện thoại của Cố Triển Dương, bất tri bất giác phát hiện bản thân đang đi tới kệ dép.
Trong số những đôi dép nữ, ánh mắt hắn liền nhìn trúng một đôi dép lê màu hồng nhạt. Trên đó có một đôi nơ bướm lông xù. Cố Triển Hành suy tư một lát, lấy một đôi có kích thước nhỏ nhất, trực tiếp ném vào xe đẩy hàng.
**
Màn đêm buông xuống, Ôn Noãn đang ở trong nhà ở Lan Thủy Loan. Cô không bật đèn, một mình ngồi ở phòng khách tối tăm phiền muộn, áp lực.
Bên tòa nhà gọi điện cho cô, báo có khách tới. Một lúc sau, Hàn Y Y mang theo túi lớn túi nhỏ xuất hiện ở cửa.
Vừa bước vào cửa, Hàn Y Y lập tức ngựa quen đường cũ bật đèn.
“Tiên nữ bảo bối của em, có đói không? Em mang đồ ăn đến cho chị đây!" Vừa nói, Hàn Y Y vừa bày những thứ cô mang theo lên bàn, có những hộp thức ăn được đóng gói từ nhà và một số trái cây mua từ bên ngoài.
Hàn Y Y đi vào phòng bếp lấy đôi đũa đặt vào trong tay Ôn Noãn: “Nhanh ăn đi! Vẫn còn nóng đó!"
“Không muốn ăn.” Ôn Noãn đặt đũa xuống, nghĩ đến hot search ngày hôm sau, Ôn Noãn làm sao nuốt trôi được?
Hàn Y Y lại lần nữa nhét chiếc đũa trở lại, "Không muốn ăn cũng phải ăn. Em đặc biệt mang đến đây cho chị, xem như vì lòng dụng tâm của em chị ăn hai miếng thôi cũng được!"
Ôn Noãn nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, “Ngươi đây là muốn làm cái gì? Chuộc tội sao?”
Hàn Y Y miệng không ngừng, “Em biết hiện tại làm cái gì cũng vô dụng, nhưng em không thể nhìn chị bị đói! Nếu không, em sẽ đau lòng!”
"Ngươi là sợ ta chết đói đi? Bằng không sau này ngươi sẽ lừa ai?”
Hàn Y Y ngượng ngùng cười: "Ai bảo chị là chị của em! Hehehe!"
"Khó trách anh họ luôn bảo ngươi tránh xa anh ấy ra. Anh họ thật sự rất thông minh, anh ấy biết rằng gần gũi với ngươi chắc chắn sẽ không có chuyện tốt!" Ôn Noãn cảm thán nói.
Nhắc tới người anh trai oan gia kia, Hàn Y Y nháy mắt biến sắc, “Nếu anh trai em tính tình bằng một nửa của anh họ, em mỗi ngày đều thắp hương lạy Bồ Tát.”
Ôn Hàn và Hàn Lâm Hữu thái độ đối đãi với em gái hoàn toàn trái ngược nhau. Ôn Noãn từ nhỏ đã được Ôn Hàn cưng chiều, nhưng Hàn Y Y lại khác. Từ nhỏ cô ấy đã cùng Hàn Lân Hữu đánh nhau nhưng chưa từng thắng lần nào. Cho nên sau này cô ấy mới đi học Taekwondo.
Ôn Noãn thở dài một hơi, vì chuyện lên hot search, cô không ăn cơm trưa. Tính ra đã một ngày cô không ăn gì, dạ dày trống rỗng thực sự có hơi khó chịu nên cô gắp một cọng rau xanh ăn một miếng.
Hàn Y Y thấy thế yên tâm không ít, “Em cố ý yêu cầu dì Bình dùng ít dầu và ít gia vị hơn. Những món này đều là ít đường, ít béo, ít calo, chị có thể yên tâm ăn, sẽ không béo ."
“Ngươi vẫn còn có chút lương tâm.” Ôn Noãn nói.
Hàn Y Y híp mắt cười, lại hỏi: “Hôm nay chị đi tìm Cố Triển Hành học bù à?”
Ôn Noãn gật gật đầu.
Hàn Y Y vẻ mặt kính nể, "Em kính phục chị, đúng là nữ hán tử! Cũng dám biết là hố lửa nhưng vẫn nhảy vào*! Không hổ danh là chị của em! Nữ trung hào kiệt!”
*顶风作案: Phạm tội ngược gió tức là Dù biết bị phạt nặng nhưng một số người vẫn phạm tội. Giống như biết là hố lửa nhưng vẫn nhảy vào
Nhắc tới chuyện này, Ôn Noãn lại tức giận, một lần nữa buông đũa xuống.
“Sao chị lại không ăn nữa?” Hàn Y Y lo lắng nói.