Mật Nghiện

Chương 2

Hứa Quốc Hoa nhỏ giọng nói thầm, tiện tay tìm một cây vợt thuận tay, cầm vợt đi vào trong phòng...

Theo tiếng đi tới cửa phòng tắm, hắn xuyên qua cánh cửa nửa mở nhìn vào bên trong, phát hiện âm thanh đích thật là từ bên trong truyền ra.

Hứa Quốc Hoa nghiêng người, đi hai bước vào bên trong, tầm mắt đột nhiên trống trải.

Hắn nhìn thấy con dâu mình không mặc quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong bồn tắm, đang dùng ngón tay đâm vào l*и.

Có thể là cô đang tự sướиɠ, trong miệng cô còn đang gào thét: "A~chồng ơi đâm em đi~dùng sức đâm em đi a a chồng ơi~nhanh một chút~nhanh hơn một chút~Linh Linh muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh ah~©ôи ŧɧịt̠ lớn chồng đâm em~đυ. chết em~ah~" Hóa ra không phải tiếng kêu của mèo hoang, hơn nữa con dâu còn vừa thủ da^ʍ vừa phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Cũng đúng, vừa mới cưới nhau chưa được bao lâu đã lập tức tách nhau ra, cô có nhu cầu cũng là bình thường.

Nghĩ tới, Hứa Quốc Hoa cầm vợt, xoay người rời đi, lúc đi ra ngoài không thấy rõ dưới chân, không cẩn thận đυ.ng vào một cái chậu nước trống…

"Ai?”

Hứa Quốc Hoa xấu hổ đứng tại chỗ, xoay người.

“Là ba." Hắn nói, "Hứa Quốc Hoa."

Cách một bức tường, lại nghe thấy tiếng con dâu rêи ɾỉ, ba chồng đã cương từ lâu, lúc này Ôn Linh từ trong bồn tắm đứng lên, cầm khăn tắm quấn lấy cơ thể.

Cô đi ra ngoài, nương theo ánh sáng nhìn thấy ba chồng Hứa Quốc Hoa đứng ở đằng kia, thở phào nhẹ nhõm, "Ba, ba đã đến rồi à."

Cô còn tưởng rằng là tội phạm cướp bóc tư nhân xông vào nhà dân chứ.

“Ừ." Hứa Quốc Hoa thu vợt đi ra ngoài, "Ba tới tặng nho cho con. Vườn trái cây trong nhà vừa được mùa, nho đang ngọt đó."

"Cám ơn ba, ba thật có lòng." Ôn Linh tìm sợi dây thun, buộc tóc lên.

Cô ra khỏi phòng tắm, đi tới phòng khách, liếc nhìn quả nho trên bàn, tiện tay bỏ vào trong tủ lạnh.

Một lát sau, thấy Hứa Quốc Hoa còn đứng trong phòng khách, cô hỏi: "Ba còn có chuyện gì muốn nói ạ?"

Mới vừa làm đến lúc sắp cảm nhận được thoải mái lại trực tiếp bị cắt đứt, Ôn Linh bây giờ buồn bực không thôi.

Hứa Quốc Hoa nhìn con dâu muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần, hắn vẫn quyết định nói, "Linh Linh, ba là người từng trải, biết con có nhu cầu, thật ra con có thể..."

Hứa Quốc Hoa nghẹn ngào một chút, "Có thể mua một cái gậy mát xa."

Ôn Linh cũng không che giấu, nói thẳng: "Con đã thử rồi, kích thước gậy mát xa quá lớn, không thích hợp với con."

Thiết kế gậy mát xa thời bây giờ, đối với loại người nhỏ bé như các cô mà nói, hoàn toàn không thích hợp một chút nào.

Kích thước của món đồ chơi ấy còn lớn hơn cả con chim của những người da đen, không biết định lấy cho ai dùng.

Hứa Quốc Hoa líu lưỡi, "Vậy, ba đi trước đây."

Ôn Linh gật đầu: "Vâng."

Vừa dứt lời, bên ngoài ầm ầm một tiếng, một đường sấm sét nổ tung ngang trời. Rất nhanh, mưa to trút xuống...

Ôn Linh nhanh chóng chạy ra ban công thu quần áo, sau đó đóng cửa ban công lại.

Trở về, thấy Hứa Quốc Hoa đang tìm ô, Ôn Linh nhìn ra bên ngoài, nói: "Ba, đừng tìm nữa."

"Mưa lớn quá, chi bằng ba đợi lát nữa, chờ mưa tạnh lại đi, không vội trong chốc lát này."

Hứa Quốc Hoa ngừng tìm ô, thẳng lưng lên, ngồi ở trên sô pha.

Ôn Linh giúp hắn mở TV, "Ba xem TV một lát."

Hứa Quốc Hoa: "Được."

Hứa Quốc Hoa đổi mấy kênh, cuối cùng quyết định xem phim võ hiệp. Khi còn bé hắn thích xem phim này nhất, bây giờ vẫn thích xem.