Đông Cung Mị

Chương 14: Kéo Điêu Nô Này Ra Ngoài

Nhìn thấy nữ nhi phải hạ mình ngay trước mặt, lửa giận trong lòng lại trào ra:

"Triệu Tích Vi, ta vẫn chưa chết đâu! Có ta ở đây, ngươi còn dám lên mặt với Yến nhi, nếu sau này cánh ngươi cứng rồi, cái nhà này còn để hai mẹ con chúng ta sống yên ổn được sao?"

Triệu Thừa Yến nhận thấy mẫu thân thật sự nổi giận, bước lên phía trước xoa vai cho Từ thị, ấm giọng thì thầm khuyên nhủ: "Mẫu thân chú ý sức khỏe, Vi tỷ tỷ cũng không phải muốn lên mặt với con, tỷ ấy chỉ là hờn dỗi với mẫu thân chút thôi."

Vừa nói vừa nhìn Triệu Tích Vi với nụ cười đoan trang : "Vi tỷ tỷ, ta biết rõ tỷ không phải người như thế, mẫu thân chỉ là nhất thời nổi nóng buột miệng, tỷ tuyệt đối đừng được để trong lòng, có được không?"

Triệu Tích Vi cười khẩy trong lòng một tiếng.

Rõ ràng nàng bị oan, bị quở trách, còn bị đập vào trán chảy cả máu, cuối cùng lại giống như nàng mới là người có lỗi.

Muội muội này của nàng, thật sự đúng là không đơn giản!

Nghĩ đến nụ cười giấu dao gươm của Triệu Thừa Yến, Triệu Tích Vi thu lại địch ý, nở nụ cười nhàn nhạt: "Muội muội quá lời rồi, phu nhân dạy bảo vãn bối, đó là chức trách của ngài, ta sao có thể để trong lòng."

Từ thị hừ một tiếng, mắt lướt qua vết thương trên trán nàng.

Làn da của Triệu Tích Vi trắng đến chói mắt, máu đỏ sẫm đông lại thành một mảnh, giống như đóa hoa mạn đà la nở rộ trong tuyết.

Nữ hài mười mấy tuổi, chính là độ tuổi thích trưng diện làm đẹp, vết thương vừa nãy nhất định sẽ để lại sẹo.

Từ thị đến cùng cũng không phải người có tâm địa quá ác độc, bà ta cũng không muốn đối xử với một đứa trẻ quá đáng như thế.

Thế nhưng bà ta không cách nào tiếp nhận sự tồn tại của nàng, vì vậy liền mặt lạnh ném ra một câu cứng rắn: "Ngươi còn không mau quay về băng bó đi!"

Từ đầu đến cuối, Từ thị cũng không hỏi xem chân tướng sự việc như thế nào.

Triệu Tích Vi lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người trong phòng, nghiêm mặt nói: "Đại phu nhân, phòng bếp chính đưa cơm thừa cho nữ nhi, Đinh ma ma còn náo loạn ở viện Tường Vi, nên xử trí như thế nào?"

Đinh ma ma toàn thân run lên, vội ôm chặt lấy chân Từ thị, khóc hô: "Phu nhân, lão nô oan uổng!"

Ánh mắt Từ thị ngưng lại, lúc này mới chú ý tới ngòi thuốc nổ dẫn đến sự kiện vừa rồi.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn: "Tướng gia đến rồi."

Lời còn chưa dứt, Triệu Tử Nghi đã nhanh chóng đi vào, một trận gió lạnh bao trùm.

Từ thị vừa mừng vừa sợ: "Tướng gia!"

Triệu Tử Nghi không đáp lời bà ta, ánh mắt trực tiếp nhìn xuống trán Triệu Tích Vi, lại nhìn lướt qua Đinh ma ma quỳ trên mặt đất, không cần hỏi nhiều, liền biết rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào rồi.

Hắn nhíu đôi mày kiếm, lạnh lùng nhìn về phía Từ thị.

Vẻ kiêu ngạo của Từ thị lập tức thấp xuống: "Vừa rồi thϊếp thân không cẩn thận..."

Lại sợ hắn hiểu lầm mình, có chút lo lắng bổ sung: "Chẳng qua ta không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, mới tức giận như vậy."

Triệu Thừa Yến nheo mắt, thấy mẫu thân đang định "không đánh đã khai", vội vàng hạ gối hành lễ, nói: "Phụ thân, mẫu thân tính tình nóng nảy, bà ấy vừa nhìn thấy Đinh ma ma bị người áp giải đẩy tới đây, lại nghe Đinh ma ma khóc lóc kể lể một phen, liền cho rằng tỷ tỷ phạm sai lầm..."

Triệu Tử Nghi khoát tay, cắt ngang lời nói của nàng ta, gọi ra phía bên ngoài cửa: "Trường Tùng."

Triệu Thừa Yến ngẩn người, lời đến khóe miệng đều nuốt xuống.

Triệu Tử Nghi ra lệnh: "Đem kéo điêu nô này ra ngoài!"

"Tướng gia..." Mấy người trong phòng đều nhìn nhau, do dự nhìn về phía Từ thị.

Ai cũng biết, Đinh ma ma là người của Nhị phòng, mà Viên thị Nhị phòng và Từ thị tình như tỷ muội, tướng gia đuổi bà ta đơn giản thô bạo như vậy, đây không phải đang tát vào mặt Từ thị sao?

Triệu Tử Nghi cười lạnh một tiếng: "Làm sao? Chẳng lẽ muốn bản quan tự mình động thủ?"

Đám người trong phòng đều run lên, Đinh ma ma co rúm người lại nhào trên mặt đất, khóc nói: "Đại phu nhân cứu nô tỳ, việc này đều do Ngũ tiểu thư phân phó!"

"Làm càn!"

"Điêu nô to gan!"

Triệu Thừa Vũ cùng Từ thị một trước một sau mở miệng.

Từ thị nổi giận nói: "Ngũ tiểu thư có thân phận gì, há có thể để ngươi vu khống!"

"Phu nhân xin ngài, xin ngài tin tưởng lão nô, là Ngũ, Ngũ tiểu thư phân phó!"

Đinh ma ma không ngờ rằng Triệu Tử Nghi lại đích thân xử trí mình, sợ đến mức nói cũng không lưu loát.

Triệu Tử Nghi cau mày.

Từ thị chỉ nhất thời xúc động, chứ không phải người ngu, sao có thể để cho bà ta nói tiếp, lập tức quát to: "Bịt miệng bà ta lại!"

"Vâng!"

Tức thì có bà tử đi lên, dứt khoát bị miệng Đinh ma ma, bắt lôi ra ngoài.

...

Xung quanh không có lời nào, một nha hoàn đi tới với một chậu nước, thuốc mỡ và những thứ khác.

Triệu Tích Vi ngồi xuống trên chiếc giường êm ái cạnh cửa, tùy ý để mấy người cẩn thận từng li từng tí băng bó vết thương.

Vết thương ở trán không nghiêm trọng lắm, thế nhưng mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc nhở nàng, cái nhà này, thực sự không thể chấp nhận nàng.

Nếu như hôm nay nàng lựa chọn nuốt giận vào trong, sau này chẳng phải mỗi ngày nhà bếp đều sẽ giở trò với đồ ăn của nàng, cố ý đưa cơm thừa canh cặn cho nàng ăn sao?

Mà ánh mắt Triệu Thừa Yến vẫn luôn không rời khỏi người phụ thân.

Triệu Tích Vi chẳng qua bị trầy chút da, phụ thân lại để ý đến vậy?

Nàng ta nhớ tới lúc cháu gái Bùi quý phi đẩy nàng rơi xuống nước, phụ thân cũng chỉ phái nhũ mẫu tới hỏi một tiếng, vẫn không có quá nhiều quan tâm.

Phụ thân công vụ bề bộn, ít quan tâm tới nội trạch, nàng ta có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ so sánh mới biết, không phải phụ thân không quan tâm, mà vì ông ấy không thích nàng ta đến mức ấy thôi.

Sự bồn chồn và cảnh giác leo thang, ánh mắt của nàng ta càng thêm đoan trang.

Triệu Thừa Vũ không nhạy cảm đến như vậy, nàng ta chỉ đơn thuần không thích Triệu Tích Vi mà thôi.

Bây giờ nhìn tất cả nha hoàn trong phòng đều vây quanh Triệu Tích Vi, lại tức giận trợn mắt, thì thầm vào tai Triệu Thừa Yến: "Tỷ tỷ nhìn nàng ta đi! Cao giá thật đấy, thực sự coi mình là cọng hành rồi!"

Nàng ta nói chuyện không có ý tứ che giấu chút nào , vừa lúc trong phòng yên tĩnh, cho dù thấp giọng, mọi người vẫn nghe được.

Triệu Tích Vi lập tức trừng mắt nhìn lại.

Triệu Tử Nghi cũng nghe thấy rồi.

Triệu Thừa Vũ không phải là nữ nhi của hắn, vì vậy không tiện răn dạy. Muốn phê bình nhất định phải bắt đầu từ Triệu Thừa Yến trước.

"Yến nhi!" Hắn nhíu mày gọi một câu, nghiêm nghị nói: "Bình thường phụ thân dạy thế nào? Quên hết rồi?"

"Phụ thân..." Triệu Thừa Yến chưa từng trải qua ánh mắt dò xét của hắn như hôm nay, trong lòng lập tức hoảng hốt, nói chuyện cũng không trôi chảy: "Con, con..."

"Con cái gì mà con?" Triệu Tử Nghi thấy bộ dạng này của nàng ta thì càng tức giận, lúc này liền khiển trách một câu, "Còn không mau đi băng bó cho Vi nhi?"

"Vâng..." Triệu Thừa Yến nào dám phản kháng, đang định xê dịch gót chân, Từ thị bỗng nhiên nghiêm nghị hét lên một tiếng: "Dừng lại!"

"Mẫu thân..." Triệu Thừa Yến liền sững sờ tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Từ thị thấy dáng vẻ lo trước lo sau của nữ nhi, lửa giận trong lòng lại dâng lên, quát lớn: "Yến nhi! Con là nữ nhi của chính thê ta đây, không phải nha hoàn người hầu của kẻ khác!"