"Mặc dù có phòng y tế nhưng không biết cậu ta có đi được không, có cái hòm thuốc nhỏ thì cũng sẽ thuận tiện hơn một chút nhể."
Ôm ý nghĩ như vậy, Phí Xu lại làm người tốt.
Nhưng bây giờ cái hòm thuốc nhỏ này lại đang nằm trong thùng rác.
Phí Xu cũng không nói lên được hiện tại trong lòng mình có cảm giác thế nào, ngay cả túi rác trên tay cũng không ném vào, uể oải quay lại chỗ ngồi của mình, buồn bực gục đầu xuống bàn.
Thiếu niên ở hàng cuối cùng như là không hề nghe thấy chút tiếng động nào, cũng như chẳng quan tâm tới bước đi tới lui của Phí Xu, không tò mò xem bây giờ cậu đang làm cái gì.
Rõ ràng là hai người sống sờ sờ nhưng trong phòng học lại yên tĩnh như chẳng có gì cả.
[Hu hu.]
Một hệ thống như 1938 cũng không biết lúc này nên nói cái gì với ký chủ, nó định phân tích lý lẽ: [Có lẽ là hay bị bạn học trêu đùa nên cậu ta có tính cảnh giác cao.]
Nhưng một người một hệ thống đều hiểu rõ, cái hòm thuốc kia còn chưa được mở ra.
Phí Xu thở dài thườn thượt: [Có phải tôi là người chơi ngu xuẩn nhất mà cậu từng dẫn dắt không.] Thế mà lại đi đồng cảm với một NPC trong phó bản, nói không chừng nó vừa chữa thương xong thì đến đêm sẽ đi gϊếŧ cậu.
Đèn hô hấp của 1938 lấp lóe, chương trình khiến nó nói lời thật lòng: [Đúng vậy.]
Phí Xu: [... Lần sau, gặp loại câu hỏi như này thì cậu có thể trả lời chậm một chút không, hu hu.] Cho dù cậu biết hiểu lấy mình nhưng mà trả lời nhanh như thế vẫn khiến cậu mất mặt lắm đó.
1938 nói: [Nhưng cậu là người chơi có độ quyến rũ cao nhất mà tôi từng dẫn dắt.]
Phí Xu tạm thời coi cái này như một ưu điểm, mặc dù cậu hoàn toàn không biết sẽ bị hệ thống cảnh cáo [Độ thiện cảm của NPC quá cao sẽ phát động kịch bản đặc biệt] Rốt cuộc độ quyến rũ cao có tác dụng gì.
Phí Xu lý giải trong lòng mãi, vẫn không chắc lắm: [Hu hu, mười điểm tích lũy tôi bỏ ra thì sao, cậu ta không thèm thì tôi có thể lấy về không?]
Hiện tại Phí Xu đã hiểu sâu được tầm quan trọng của điểm tích lũy, quyết định làm một người chơi biết chi tiêu tiết kiệm.
Hệ thống: [.]
[Theo lý thuyết thì không phải là không được.]
Cuối cùng Phí Xu vẫn không vứt bỏ mặt mũi làm một đứa trẻ hư hỏng được: [Ai mà chưa từng gặp tên tồi tệ lúc còn trẻ cơ chứ.]
Cậu nhỏ giọng giáo dục mình: "Sau này không được làm loại chuyện ngu ngốc thế này nữa."
Ngay khi Phí Xu nói xong câu đó thì hình như nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống vài độ.
Mới đầu Phí Xu không để ý, tưởng rằng có gió thổi vào từ cửa sổ đằng sau nhưng mà cậu nhanh chóng nhớ đến, giữa trưa cửa sổ trong phòng học đã đóng rất chặt, đây còn là trời nắng không có gió, thế hơi lạnh ở đâu ra chứ?
Phản ứng xong thì sống lưng Phí Xu căng hẳn lên.
Tạm thời không thể ở trong phòng học này nữa.
Lấy lại trăm nghìn sự tỉnh táo, Phí Xu đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa, giả vờ như mọi thứ đều bình thường.
Cuối cùng cũng đến được cửa, khóe mắt Phí Xu liếc vào bên trong, người đằng sau vẫn không có tiếng động gì, rất bình tĩnh.
Sự căng thẳng trong lòng được hóa giải một điểm, nhưng rồi lại nhanh chóng nhấc lên.
Phí Xu vặn khóa cửa, lại phát hiện vặn kiểu gì thì cánh cửa cũng không mở ra.
Rõ ràng mấy phút trước khi cậu đi vào thì vẫn còn rất tốt!
Ở trong phòng học khóa kín và yên tĩnh, phảng phất như ánh nắng và không khí đều mỏng manh, không nhìn được phía sau, hơi lạnh vờn quanh mắt cá chân, tọt thẳng vào trong lòng.
Phí Xu tựa ở trên cửa, ngón tay trắng trẻo thon dài liều mạng vặn khóa cửa, theo đó thì cũng phát ra tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ cũ kỹ.
Sao lại có tiếng chứ?
Có một giáo viên đã đặc biệt giới thiệu rồi, khu dạy học này mới được đưa vào sử dụng không lâu, các thiết bị đều rất mới, rất bền.