Buổi tối ở dinh thự vô cùng yên ắng, mặt trăng lên cao chiếu vào khung cửa sổ ở lối đi trên hành lang mang theo chút sắc xanh mê hoặc, Tiểu Hắc đi tuần mỗi đêm, đây là thói quen.
Cậu nhận được ân của công tước phu nhân, vậy nên không thể để bất cứ điều gì làm tổn hại đến nơi này.
6 năm trước cậu còn nhỏ, không có sức để chống lại những kẻ xâm nhập khi Lưu Ly còn ở căn nhà trên đồi, nhưng lúc này đã khác.
Tiểu Hắc mặc một chiếc áo đen có phần rộng so với dáng người, quần cạp cao bó sát cùng màu và giắt theo thanh kiếm dài bên hông, đôi mắt chính trực ấy xem xét mọi nơi dù là nhỏ nhất, chưa hề mất cảnh giác.
Tiếng động của lá cây khiến cho cậu có chút phân tâm nhưng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Trong không gian mờ ảo trên hành lang, tiếng động kẽo kẹt tuy rất nhỏ nhưng lại không qua được đôi tai cậu, Tiểu Hắc đặt tay lên rút thanh kiếm sắt bén, xoay người thoắt cái đã kề vào cổ của một dáng người cao to mặc áo choàng che kín cơ thể.
Nhìn qua liền có thể biết được đó là đàn ông, hắn chỉ để lộ mỗi khuôn miệng mang theo ý cười.
Đúng là không sợ chết.
Tiểu Hắc nhíu mày:
" Ngươi đột nhập vào dinh thự công tước giữa đêm khuya là đang muốn làm cái trò gì?".
Chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ có phần cợt nhã của cái kẻ bị kiếm kề vào cổ đang ngồi ở trên bệ cửa sổ:
" Đêm rồi mà vẫn có người tuần tra cơ đấy, cẩn~ thận như thế là vì sao? Ba Lạc Bá Tư làm quá nhiều chuyện thất đức nên sợ người khác báo thù?".
" Câm miệng, tên của công tước không phải để một kẻ như ngươi tuỳ tiện nói ra!" - Cậu thiếu niên có phần tức giận, nghiến răng mà quát.
Dinh thự rộng lớn, tên này là ai mà có thể lẻn vào đây? Cậu đang ở trên tầng ba, vậy mà hắn có thể dễ dàng đột nhập từ bên ngoài vào, kẻ này nếu là bạn thì không nói, còn nếu là kẻ thù thì thực sự rắc rối to.
Xét thấy bên hông hắn ẩn hiện một thanh song đao, Tiểu Hắc không dám làm liều.
Kinh nghiệm cho cậu biết được cậu không phải đối thủ của người đàn ông này:
" Người đâu!" - Cậu lớn tiếng hô to, nhưng đáp lại cậu lại là tiếng lá rơi xào xạc cùng với nụ cười nhạt đầy châm chọc của người đàn ông.
" Lúc nãy thấy lính canh mệt quá cho nên ta đã cho chúng ngủ một giấc rồi".
Trên đường đến đây, hễ cứ có kẻ bắt gặp hắn thì liền bị ăn một phát vào gáy, bất tỉnh trên đất.
Gương mặt của Tiểu Hắc lộ ra vẻ kinh hãi, cậu nhíu mày:
" Ngươi gϊếŧ bọn họ rồi?".
Không để cho đối phương giải thích, cậu chém một đường ngang thật dứt khoát chỉ muốn hắn chết tại nơi này, người đàn ông hất nhẹ cánh tay của cậu, dễ dàng khiến cho thanh kiếm lệch khỏi quỹ đạo.
Không đợi Tiểu Hắc kịp phản ứng, thanh kiếm đã bị đoạt mất, người đàn ông vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt đầy hứng thú quan sát thanh kiếm:
" Không tệ, nhưng còn kém lắm".
Nói rồi, hắn vứt thanh kiếm xuống tầng. Tiểu Hắc nhận được thanh kiếm là khi còn tập sự, lúc đó công tước phu nhân bây giờ đã tặng cho cậu, cậu nâng nhiu nó như báu vật, vậy mà tên khốn kiếp này lại ném nó đi.
Cậu thiếu niên lòng tràn đầy lửa hận, ánh mắt giận dữ dán chặt lên cơ thể của người đàn ông, hắn chẳng thèm sợ lấy một cái, ngược lại còn vui vẻ cười cợt hệt như đang bắt gặp chuyện thú vị.
Tiểu Hắc không còn vũ khí nhưng máu điên lại nổi lên, cậu lao về phía hắn, dường như muốn đẩy hắn xuống dưới, để hắn cảm nhận được cảm giác rơi tự do của thanh kiếm.
Nhưng người đàn ông đoán được ý đồ của cậu, dễ dàng tránh né, hắn đứng ở trên bệ cửa sổ, lộn một vòng thật điêu luyện để tiếp đất, trước đó còn đạp lên lưng của cậu, nhưng vì không kiểm soát được lực mà khiến cho Tiểu Hắc ngã người về phía trước, cậu có thể thấy được khung cảnh bên dưới hiện rõ trước mắt, lúc cậu dường như sắp rơi xuống thì một bàn tay đỡ lấy cơ thể cậu.
Người đàn ông muốn vòng cánh tay cường tráng lực lưỡng ấy sang hông cậu nhưng vị trí có hơi cao đặt ở một bên ngực, cảm nhận đầu tiên chính là có gì đó rất khác biệt, hắn nhíu mày, còn Tiểu Hắc gương mặt trắng bệch.