Lâm Thiến đương nhiên không biết những suy nghĩ này, trong lòng cô ta tràn đầy vui vẻ, về sau có thể ở chung nhiều hơn với anh Thiếu Ngôn rồi!
"Cao Dã, vé về cậu đặt trước cho Lâm Thiến." Cha mẹ Lâm Huy sáng ngày mai muốn về quê, ý của Trương Thiếu Ngôn là Lâm Thiến hộ tống họ đi.
Lâm Thiến không muốn sẽ về nhà cùng cha mẹ, sửng sốt: "Anh Thiếu Ngôn, tại sao còn đặt vé trước?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Em không phải nói muốn ở trong nước chăm sóc cha mẹ sao ? Thừa dịp nghỉ hè này, chăm sóc cha mẹ thật tốt."
Lâm Thiến: ". . ." Đột nhiên cảm thấy bản thân lấy cái cớ chẳng ra sao...
Cô muốn ở lại trong nước để có thêm cơ hội ở cùng với Trương Thiếu Ngôn, nhưng bây giờ anh không muốn cô ở đây, cô cũng không nên nhắc lại yêu cầu vào lúc này: "Vâng, vẫn là anh Thiếu Ngôn suy nghĩ chu đáo." Lâm Thiến ngoài cười trong không cười nói.
Cao Dã làm việc rất có năng suất, không đầy một lát vé máy bay đã đặt xong, Trương Thiếu Ngôn kêu thư ký Hồ buổi chiều đưa cha mẹ Lâm ở thành phố A chơi, còn anh và Cao Dã trở về công ty.
Hàng năm vào ngày giỗ của Lâm Huy, tâm trạng của Trương Thiếu Ngôn tương đối phiền muộn, để di chuyển lực chú ý, anh làm việc ở công ty đến trời tối mới rời khỏi.
Nhưng sau khi về đến nhà, một mình nằm trên giường, vẫn không nhịn được nhớ tới cái chết của Lâm Huy.
Cơn đau đầu của Trương Thiếu Ngôn lại phát tác, liền gọi điện cho Đỗ Hữu Vi.
Đỗ Hữu Vi đang chơi điện thoại, trông thấy hai chữ "Lão đại" đột nhiên sáng lên, thiếu chút ném điện thoại đi.
Lão đại sẽ không nhanh như vậy tìm cô hậu đãi chứ ?
Đỗ Hữu Vi lo sợ bất an nhận điện thoại, chào người bên đầu dây một tiếng: "Chào buổi tối, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài ?"
". . ." Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một lúc, mới nói: "Hát một bài."
Đỗ Hữu Vi kéo khóe miệng một cái, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại kêu cô ca hát, là bệnh gì vậy? Coi cô là tổng đài ban đêm sao?
"Cái kia, không phải vừa thu âm bài hát rồi sao? Có vấn đề gì xảy ra sao?"
"Bài hát không có vấn đề, nhưng hôm nay tâm trạng tôi không tốt, muốn nghe người thật hát."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Cô cũng muốn có quyền nói chuyện như vậy.
"Vậy ngài muốn nghe bài gì?"
"Tùy tiện, tôi không chọn."
". . ." Cô muốn hát bài « Thấp thỏm » biểu đạt cảm giác bây giờ có được không.
Đỗ Hữu Vi tất nhiên không dám. Cô cuối cùng hát bài của Đinh Mông « Cảm tạ ».
Có lẽ ca khúc quá trữ tình, ban đêm nghe lại càng... thôi miên, Đỗ Hữu Vi đang hát, cảm thấy người bên kia không có động tĩnh gì, lại nghe thấy tiếng hít thở giống như ngủ thϊếp đi.
Cô ngừng lại, cẩn thận dán ống nghe gần tai, thăm dò kêu một tiếng: "Lão đại?"
Người bên kia không có phản ứng, con ngươi Đỗ Hữu Vi giật giật, lại lén lút kêu một tiếng: "Trương Thiếu Ngôn?"
Đợi hai giây vẫn không đáp lại, Đỗ Hữu Vi nháy mắt, thầm nghĩ chắc anh đã ngủ rồi. Biết Trương Thiếu Ngôn đã ngủ, gan Đỗ Hữu Vi cũng lớn hơn, vui sướиɠ kêu: "Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn, Trương. . ."
"Có chuyện gì?"
Đỗ Hữu Vi: ". . ." Vãi chưởng, không phải anh ngủ rồi sao ? !
Trái tim Đỗ Hữu Vi muốn nhảy ra ngoài nhưng gặp phải tình huống này cô càng phải ổn định!
Cô cố gắng khống chế hô hấp, chỉnh giọng nói của mình nghe không run, thậm chí còn có chút buồn cười: "Tôi chỉ cảm thấy hình như ngài ngủ thϊếp đi, tôi chỉ muốn đánh thức ngài thôi! Mặc dù ngoài trời nóng nực, nhưng không chú ý vẫn sẽ bị cảm lạnh đó!"
Hoàn mỹ. Cô thật đúng là tiểu công chúa linh động.
Trương Thiếu Ngôn nói: "Tôi hiện tại đang nằm trên giường, che kín chăn."
". . ." Haha, ngài thật biết hưởng thụ.
"Vậy thì tốt rồi, ha ha."
Đỗ Hữu Vi quyết định rút lui: "Tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon."
Cô nói xong liền cúp điện thoại, Trương Thiếu Ngôn nghe đầu kia không có âm thanh. Đây là lần đầu tiên anh bị một người dập điện thoại. Rất tốt, xem ra lá gan Đỗ Hữu Vi càng ngày càng to.
Nghĩ đến vừa rồi có người giống chim sẻ kêu bên tai mình "Trương Thiếu Ngôn", anh nhắm mắt lại, không tự giác nhếch môi.
Mấy ngày sau, Trương Thiếu Ngôn ra nước ngoài, không liên lạc với Đỗ Hữu Vi.
Mỗi ngày Đỗ Hữu Vi đều chạy tới thư viện, chuẩn bị thi cuối kỳ, cô lần này chỉ biết ngồi ôm chân Phật, cũng không biết có thi qua được hay không.
Buổi sáng ở lại thư viện học cho tới trưa, lúc Đỗ Hữu Vi rời đi, phát hiện cửa thư viện có một thùng quyên tiền đóng góp cho viện mồ côi.
Trên người Đỗ Hữu Vi không có nhiều tiền mặt, cũng may phía trên thùng quyên tiền còn dán mã thanh toán, Đỗ Hữu Vi quét một cái, góp mười vạn.
Đại sư Thường kêu cô làm nhiều việc tốt, Đỗ Hữu Vi suy nghĩ cũng không thể tham gia buổi đấu giá từ thiện là xong, thấy được loại chuyện quyên tiền này, liền quyên một chút.
Đúng rồi, trên mạng còn có loại mỗi tháng xác định vị trí quyên tiền, cô trở về nghiên cứu một chút, cũng mở một tài khoản đi.
Đỗ Hữu Vi vừa về nhà liền bắt đầu tìm hiểu, lúc chuẩn bị tìm hiểu, liền nghe Kim Anh Tuấn điên cuồng kêu lên: ". . ."
Tiếng kêu này, sợ là Tôn Tiêu Tiêu lại tới. Đỗ Hữu Vi nghĩ không sai, cô đi thang máy xuống dưới nhìn thoáng qua, đúng là Tôn Tiêu Tiêu tới. Còn dẫn theo một cô gái xa lạ.
Nói lạ cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì cô gái này đời trước Đỗ Hữu Vi đã gặp qua.
"Hữu Vi." Tôn Tiêu Tiêu thấy Đỗ Hữu Vi tới, vốn định tiến lên, nhưng nhìn thấy Kim Anh Tuấn, sửng sốt đứng tại chỗ không dám động.
Đỗ Hữu Vi kêu A Thu đem Kim Anh Tuấn đi, đến ghế sa lon ngồi xuống: "Tiêu Tiêu, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
Tiếng chó sủa đã đi xa, sắc mặt Tôn Tiêu Tiêu mới dễ chịu không ít: "Hữu Vi, tớ giới thiệu cho cậu một chút, đây là Lý Như, họ hàng xa của tớ."
Lý Như có một mái tóc dài đen như mực, nhìn qua có hơi lộn xộn, giống như không thường xuyên làm tóc.
Cô ta mặc áo sơ mi trắng, quần đùi màu đen, nói tóm lại vừa nhẹ nhàng vừa già dặn.
Lý Như trông thấy Đỗ Hữu Vi, nhìn cô cười, lên tiếng chào: "Chào Đỗ tiểu thư."
Tôn Tiêu Tiêu nhìn cô một cái, đi đến bên cạnh Đỗ Hữu Vi ngồi: "Là như vậy, đây là họ hàng của tớ, hiện tại làm nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da, nhưng tài chính không đủ, cho nên muốn tìm người đầu tư."
Tôn Tiêu Tiêu không biết Lý Như sao tới tìm mình, nhưng loại họ hàng xa không thân thiết này, mấy năm đều không gặp một lần, vừa thấy mặt liền muốn đòi tiền.
Tôn Tiêu Tiêu không biết lấy tiền ở đâu ra, nhưng người ta cũng đã tìm tới cửa, cô lại không thể trực tiếp cự tuyệt, liền mang Lý Như đi gặp một người chủ có tiền hơn.
Vị "Chủ" này chính là Đỗ Hữu Vi.
Đỗ Hữu Vi cũng nhớ kỹ việc này, đời trước Tôn Tiêu Tiêu cũng dẫn Lý Như tới đây, lúc ấy cô không cẩn thận nghe cô ta nói về những thứ kia, nhưng tiền vẫn hào phóng lấy ra, dù sao cô cũng không cần chút tiền ấy.
Vấn đề nằm ở chỗ... về sau, không biết vì sao mà Phan Tĩnh dùng nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da này lại bị dị ứng.
Trương Thánh Trạch tra một cái, nghe nói là nhãn hiệu Đỗ Hữu Vi đầu tư, lập tức liền đem mũi nhọn hướng về phía cô.
Chuyện này khiến cho quan hệ giữa bọn họ chuyển biến xấu, cũng vì thế về sau Đỗ gia phá sản.
Nhãn hiệu này của Lý Như đương nhiên xử lý không nổi nữa, duy nhất chỉ có Tôn Tiêu Tiêu không chịu ảnh hưởng gì.
"Đỗ tiểu thư, đoàn đội chúng tôi đều là thợ điều chế chuyên nghiệp, đây là sản phẩm
chúng tôi mới nghiên cứu ra và báo cáo kiểm tra, cô có thể nhìn một chút." Lý Như tới kéo đầu tư, chuẩn bị mười phần đầy đủ, mang theo tư liệu và mấy cái túi.
Báo cáo kiểm tra viết rất chuyên nghiệp, Đỗ Hữu Vi nhìn không ra thứ gì, nhưng lần này nàng cô cẩn thận nghe Lý Như nói một chút, cảm thấy nhãn hiệu của bọn họ rất có thực lực.
Về đầu tư, Đỗ Hữu Vi cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng người đầu tư là người chịu trách nhiệm tài chính cho hạng mục bất kỳ.
Đời trước, sau khi xảy ra chuyện, Lý Như không đem cô làm bia đỡ đạn mà cố gắng giải quyết vấn đề, cô ta vẫn rất xem trọng Đỗ Hữu Vi.
Nhưng lần trước cô đầu tư, chỉ là tùy tiện cho một khoản tiền, không để ở trong lòng.
Lần này cô nếu đầu tư, thì vẫn hi vọng có thể dựa vào cái này kiếm tiền.
Cô lại nghĩ về sản phẩm của Lý Như, chỉ là số tiền kia hiện tại không thể cho.
Cô đem tư liệu Lý Như mang tới nhận lấy, nhìn cô ta cười nói: "Như vậy đi, sản phẩm của cô tương đối nhiều, tôi sẽ nhìn, mặt khác cô có thể cho tôi một chút hàng mẫu không? Tôi muốn tìm một đội làm giám định sản phẩm một lần."
Lý Như tất nhiên có mang sản phẩm của bọn họ, nghe Đỗ Hữu Vi nói vậy, liền đưa tất cả ra: "Trước mắt chúng tôi tạm thời chế biến ra tinh dầu và kem dưỡng da, hai thứ này cũng là sản phẩm mà tương lai chúng tôi tập trung sản xuất. Cô có thể tự dùng thử hoặc tìm đội làm giám định, sản phẩm của chúng tôi đã trải qua khảo nghiệm rồi."
"Vậy được rồi." Đỗ Hữu Vi nhận lấy hàng mẫu, nhìn Lý Như: "Nhưng những việc này cần một chút thời gian, tôi cũng muốn tìm cô thương lượng một chút, cô có thể đợi được không?"
Lý Như suy tính một hồi, tựa hồ có chút xoắn xuýt, nhưng cuối cùng cô ta vẫn gật đầu: "Có thể."
Đỗ Hữu Vi nói: "Vậy cô cho tôi phương thức liên lạc đi, khi nào có kết quả, tôi trực tiếp liên hệ với cô."
"Được." Lý Như lấy danh thϊếp ra, đưa cho Đỗ Hữu Vi. Đỗ Hữu Vi nhận lấy, liền kêu A Thu đưa Lý Như và Tôn Tiêu Tiêu ra ngoài.
Tôn Tiêu Tiêu vốn còn muốn tâm sự cùng Đỗ Hữu Vi, thấy cô đã gọi người tiễn khách, liền cười cùng Lý Như đi ra.
Đỗ Hữu Vi cầm danh thϊếp của Lý Như, cẩn thận nhớ lại chi tiết đời trước.
Mặt Phan Tĩnh bị dị ứng, hẳn là việc của mấy ngày sau, lúc ấy bạn cùng phòng của cô ta nói Phan Tĩnh dùng lộn kem dưỡng da của mình mới bị dị ứng.
Phan Tĩnh có loại da rất dễ bị dị ứng, chỉ có thể sử dụng mỹ phẩm dưỡng da đơn giản nhất hoặc quý nhất.
Trước khi biết Trương Thánh Trạch, cô ta chính là dùng loại trước, sau khi biết Trương Thánh Trạch, mỹ phẩm dưỡng da đều đổi thành loại sau. Chuyện này nghĩ như thế nào, cũng thấy bạn cùng phòng Phan Tĩnh là có liên quan.
Cô ta trùng hợp dùng mỹ phẩm dưỡng da của Lý Như, trùng hợp cất nhãn hiệu Phan Tĩnh hay dùng vào, lại trùng hợp bỏ mỹ phẩm dưỡng da của Lý Như lên bàn Phan Tĩnh ...
Loại chuyện hoang đường này chỉ có Trương Thánh Trạch tin.
Trước kia Trương Thánh Trạch rất ghét Đỗ Hữu Vi, nghe được là Đỗ Hữu Vi đầu tư, liền không điều tra, dù sao khẳng định đều do cô hãm hại.
Mỹ phẩm dưỡng da của Lý Như, ngoại trừ cô, có khả năng nhất chỉ có thể là Tôn Tiêu Tiêu. Rất có thể Tôn Tiêu Tiêu đã mua chuộc bạn cùng phòng của Phan Tĩnh, kêu cô ta làm như vậy.
Nghĩ tới đây, Đỗ Hữu Vi đột nhiên nhớ lại, cô hình như từng nhìn thấy Tôn Tiêu Tiêu và bạn cùng phòng của Phan Tĩnh ở cùng một chỗ. . .
Đến lúc Tôn Tiêu Tiêu không thể nhảy nhót rồi.
Đỗ Hữu Vi bắt chước dáng vẻ Trương Thiếu Ngôn, nghĩ như vậy.