Sáng hôm sau, Điềm Điềm đi học cùng các bạn trong cô nhi viện. Đồng phục cô mặt là một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy ca rô dài đến đầu gối.
Đơn giản vậy thôi nhưng Điềm Điềm lại nổi bật hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều. Với khuôn mặt bầu bĩnh, chiếc mũi cao, đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cao vυ't, hai mày được cắt tỉa gọn gàng, đôi môi trái tim không cần đánh son vẫn hồng hào khiến bao chàng trai phải say đắm.
Đặc biệt hơn là dù chỉ ở tuổi mười bảy, mà vóc dáng Điềm Điềm cũng rất mượt mà, cô cao khoảng một mét sáu lăm, chỉ vỏn vẹn bốn bảy kí lô. Nhưng chỗ nào cần to thì sẽ to, chỗ nào cần nhỏ thì sẽ nhỏ.
- Điềm Điềm dễ thương quá.
- Cảm ơn anh.
Cậu bé Viên Tiêu năm nào vẫn theo đuổi Điềm Điềm, cậu ta hơn Điềm Điềm một tuổi, chân thành là vậy nhưng Điềm Điềm chỉ xem cậu ta là một người anh trai không hơn không kém.
Hai người được mấy bạn trong cô nhi ghép đôi, Diệp Viên Tiêu thì rất thích thú với việc này, còn đối với Điềm Điềm lại không. Nhưng cô cũng không phiền giải thích, mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Cô đối với cậu ta chỉ là tình thân mà thôi.
Hôm nay cũng như mọi hôm, sau khi tan học Viên Tiêu sẽ cùng Điềm Điềm cùng đi về. Họ vừa tản bộ vừa trò chuyện trông rất vui vẻ.
- Em khát nước không? Để anh đi mua.
Viên Tiêu thấy cửa hàng tiện lợi bên đường liền quay sang hỏi Điềm Điềm.
- Cũng hơi khát.
- Vậy em đứng đây đợi anh. Anh qua kia mua rồi quay lại liền.
Nói rồi Viên Tiêu chạy vụt qua đường, bước vào trong cửa hàng tiện lợi. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của anh khiến Điềm Điềm không khỏi chạnh lòng.
Điềm Điềm cũng tìm một gốc cây vào đứng để tránh nắng. Đã qua mười phút rồi mà vẫn chưa thấy Viên Tiêu quay lại, chắc hẳn lại la cà lựa đồ ăn vặt cho cô rồi.
Chỉ nói là mua nước thôi vậy mà lần nào quay lại Viên Tiêu cũng xách theo một túi quà vặt cho Điềm Điềm.
Điềm Điềm mở cặp sách, lấy ra một chiếc máy quạt mini cầm tay chạy bằng pin, đây cũng là Viên Tiêu tự tay làm cho cô đấy!.
Cô đứng dưới gốc cây hưởng thụ sự mát mẻ của chiếc quạt mang lại.
Bỗng nhưng có một chiếc xe hơi màu đen từ xa đi đến, Điềm Điềm cũng không mảy may chú ý. Cứ ngỡ rằng là xe chạy trên đường bình thường thôi.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô. Từ trong xe có mấy người đàn ông mặt mày dữ tợn bước ra.
Lúc này Điềm Điềm cũng cảm nhận được nguy hiểm, liền lùi lại về sau tính đi sang chỗ khác. Nhưng chưa kịp đi được ba bước thì đám đàn ông kia đã chặn trước bước chân của cô.
- Mấy chú là ai?
Điềm Điềm run sợ hỏi.
- Agg...
Mấy tên đàn ông đó không nhiều lời, trực tiếp rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn đã qua tẩm thuốc mà bịt mũi Điềm Điềm.
Cô cố gắng dãy dụa, la hét nhưng bọn chúng mạnh quá, còn bị đánh thuốc mê nữa. Điềm Điềm dần ngất liệm đi.
- Được rồi, đưa nó lên xe. Hôm nay đến đây thôi.
- Còn cái quạt này thì sao?
- Vứt đi.
Một tên trong đó cầm chiếc quạt của Điềm Điềm. Hắn vứt đại về phía sau lưng, cô được họ vác bỏ vào phía sau xe. Chiếc xe nhanh chóng rời đi sau đó.
Bên trong cửa hàng tiện lợi, Diệp Viên Tiêu đang loay hoay tính tiền. Trong lòng thầm nghĩ: Không biết em ấy thích ăn thứ này không nhỉ?
Anh hớn ha hớn hở chạy ra từ cửa hàng tiện lợi, đi đến chỗ cũ nhưng chẳng thấy bóng dáng của Điềm Điềm đâu hết.
Em ấy về một mình rồi sao?
Sao em ấy không đợi mình về cùng chứ?
Diệp Viên Tiêu đành phải lặn lội về cô nhi viện một mình. Vừa về đến thì anh liền chạy vào tìm Điềm Điềm.
- Điềm Điềm, anh mua đồ ăn cho em này.
Hắn gõ cửa phòng của cô, nhưng chẳng ai đáp lại. Hơi bất an Viên Tiêu đành mở cửa đi vào.
Căn phòng trống trơn chẳng có một ai.
- Con tìm Điềm Điềm sao? Chẳng phải con bé đi học về chung với con sao?
Ngoài cửa mẹ Sơ bước vào hỏi hắn.
- Em ấy chưa về đây hả mẹ?
Mẹ Sơ gật đầu.
- Lúc nãy em ấy về trước rồi mà? Sao lại vậy. Rốt cuộc Điềm Điềm đã về đâu?
- Con nói gì? Em ấy không đi cùng con?
Sơ nghe vậy cũng hốt hoảng không thôi, Diệp Viên Tiêu lo lắng cùng bà cuốc bộ chạy đến chỗ ban nãy.
Hắn loay hoay tìm xem thử chỗ này có camera hay không. Thì lại nhìn thấy cái quạt mà mình làm cho Điềm Điềm rơi trong bụi cỏ gần đấy.
- Điềm Điềm có lẽ bị bắt cóc rồi mẹ. Chúng ta phải đi báo cảnh sát, phía bên kia đường có camera không biết có quay được gì không.
Diệp Viên Tiêu hốt hoảng, nói với bà. Giọng anh lạc hẳn đi.