Chúng Ta Còn Lại Bao Nhiêu Thời Gian

Chương 1: Thời gian của quá khứ

Từ Nhiên rời đi vào một ngày cuối đông.

Tuyết rơi trắng đường.

Khi khép lại cánh cửa ngôi nhà đã gắn bó với mình bốn năm trời. Cô có chút buồn buồn tủi tủi.

Rồi vài ngày nữa thôi.

Có lẽ.

Có lẽ cô gái ấy sẽ dọn vào đây sống, trở thành chủ nhận mới của ngôi nhà này.

Trở thành vợ của người đàn ông mà Từ Nhiên dành cả tuổi trẻ nhiệt huyết mới có được.

Đáng tiếc, nhanh như vậy đã phải để anh rời xa vòng tay mình đến với một hạnh phúc mới.

Đáng tiếc thật.

Cô chớp mắt, ngẩng nhẹ đầu lên trời cao đầy hoa tuyết rụng, cho nước mắt đừng chảy.

Trắng quá, đẹp như ánh mắt anh ngày ấy.

Trong trẻo và hút hồn.

Có thể cô yêu anh là vì đôi mắt đẹp của anh.

Không, cô yêu vì anh chính là anh.

Anh có sự tự tin cô không bao giờ có.

Thành tích nổi bật mà cô không thể với tới.

Một gia đình đầy đủ cả bố lẫn mẹ.

___

Trở về 12 năm trước,

Khi cô vẫn còn là một học sinh cấp ba, học ở ban xã hội.

Cô vô cùng bài xích ban tự nhiên. Hễ nhìn thấy toán đã sợ đến mức muốn ngất xỉu.

Từ Nhiên chính là kiểu học sinh ngoan điển hình, đôi khi có chút trầm lặng.

Mỗi ngày đều sẽ đi học rồi trở về nhà, luôn luôn là vậy.

Chỉ là năm ấy, cô lại gặp được anh.

Chiêu Đình.

Một cô gái ngốc nghếch sợ toán, vẫn luôn về nhà đúng giờ.

Lại đứng dưới bóng cây long não, nhìn về phía ban tự nhiên.

Tại sao Từ Nhiên lại thích Chiêu Đình?

Chính cô cũng tự chất vấn bản thân

"Tại sao Từ Nhiên lại thích Chiêu Đình?"

Vì anh ấy quá hoàn hảo.

Những thứ mà người khác có anh đều có.

Thứ người khác không có, anh cũng có

Còn cô.

Một cô gái tầm thường, tự ti và kém may mắn.

Cô chẳng có gì ngoài một trí nhớ tốt, và một niềm tin dai dẳng về tương lai tươi sáng.

Cô không mong cầu được anh nhìn tới.

Chỉ cần tiền đồ của anh rộng mở, không vất vả không gian truân, một đời bình an.

Nhưng cuối đời phải xuống địa ngục.

Vì sao à?

Vì Từ Nhiên muốn thế.

Khoảng thời gian ba năm cấp ba ấy, cô chỉ là một con sâu bướm hèn nhát quấn mình trong lá.

Nhưng lại mang trong mình khát vọng lớn lao được tung cánh bay cao.

Cô luôn lặng lẽ như vậy, không nói một lời nào cả, tự bản thân nhìn anh bước qua những mối tình ngắn ngủi, nhìn anh chăm chỉ học tập từng ngày.

Mọi thứ đều được cô ghi nhớ.

Từng chút từng chút trở thành nhật kí độc quyền chỉ do cô sở hữu.

___

"Alo..."

"Tiểu Nhiên em ngủ chưa?"

Từ Nhiên nằm gục trên bàn ăn, không biết đã ngủ quên từ khi nào.

Nghe được giọng của anh, cô tỉnh hẳn

"Ừm, em chưa, đợi anh về cùng ăn cơm."

Bên kia, anh im lặng một chút, rồi lên tiếng đáp: "Em ngủ trước, tối nay anh không về."

Lại bổ sung: "Có việc đột xuất."

"Ừm"

Anh cúp máy trước.

Từ Nhiên nhìn bàn cơm mất công nấu cả buổi chiều, giờ đã lạnh tanh. Cô khẽ cười, bản thân cũng thật vô công rỗi nghề.

Cô dứt khoát đứng lên, mang đống đồ ăn đổ vào túi rác. Dù sao anh cũng không thích ăn đồ nấu lại.

Anh vẫn luôn bận rộn như vậy.

Từ lúc khởi nghiệp, cho đến bây giờ. Nhưng mấy năm trước dù ngược xuôi vất vả ra sao, trừ khi công tác, thì tối nào anh cũng sẽ về với cô.

Anh bảo,

Anh không muốn em phải đợi thêm nữa.

Ngày tháng anh bắt đầu khởi nghiệp, phải nói rất khổ cực.

Từng là một thiếu gia, có bố mẹ giàu có. Lại phải ăn nước mì, đi bốc vác. Mặt mày lấm lem bùn đất.

Tình cảnh của anh, giờ cô nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng.

Khi ấy Từ Nhiên đang làm nhân viên ở công ty bạn, lương cũng gọi là khá cao. Dành dụm được chút tiền, cũng định mua một ngôi nhà ở thành phố.

Khi đó, cô dứt khoát mang số tiền ấy đưa cho Chiêu Đình.

Cô không biết liệu anh có thành công hay không.

Nhưng, cô tin anh.

Một năm, cô lặng lẽ tiếp tục ở phía sau, giúp đỡ anh, nhịn ăn nhịn mặc để có đủ tiền cho anh lập nghiệp.

Cuối cùng, anh thật sự đã thành công.

Từ Nhiên nghĩ, quả thật dù ra sao anh ấy vẫn luôn tỏa sáng.

Cũng cùng năm đó, Chiêu Đình cầu hôn cô.

Anh từng nói rằng chỉ cần cho anh một năm anh sẽ thu hồi lại vốn.

Anh nói món tiền này, là anh nợ cô nhưng nhất định sẽ trả gấp đôi.

Từ Nhiên nhìn anh quỳ dưới đất, tay cầm chiếc nhẫn nhỏ.

"Tiểu Nhiên, kết hôn với anh nhé."

Khoảnh khắc ấy, cô bật khóc nức nở.

Ai nghĩ rằng, người mà cô âm thầm theo đuổi suốt tám năm. Giờ phút này đang cầu hôn cô.

____

Từ Nhiên tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Dạo gần đây, cô hay nhớ về chuyện cũ.

Cô nhớ Chiêu Đình đến đầu óc loạn cả lên.

Tối qua, anh thật sự không về. Cô chỉ thở dài, trở mình vào nhà vệ sinh.

Chuông điện thoại reo lên từng hồi, Từ Nhiên buộc gọn tóc lại, đi ra nghe máy.

Cuộc gọi này, không biết thực hư đúng sai ra sao.

Chỉ thấy cô sau khi cúp máy, thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại cả buổi sáng.

Đến giữa trưa, Chiêu Đình trở về.

Cả người anh nặng nề hơi rượu, xen lẫn đâu đó hương thơm của vị nước hoa lạ lẫm.

Kết hôn cũng đã ba năm, người đầu ấp tay gối với mình ra sao, cô là người rõ nhất.

Nhưng nhìn ra rồi, cô lại là người đau khổ nhất.

Có lẽ

Anh thật sự đã phản bội cô.