Từng nghe qua cùng nhau trải qua sinh tử hoạn nạn, cùng sống trong một chiếc chăn cùng chết trong một mộ huyệt nhưng chưa từng nghe thấy chuyện cùng bệnh cùng xấu bao giờ đâu.
Sao cái người tên Thời Bất Phàm này lại thần kỳ thế cơ chứ?
Chân Nguyên Bạch hơi nghi hoặc hỏi hắn.
"Cậu lại có ý đồ gì đó?"
Vốn Thời Bất Phàm còn cảm thấy bản thân đang làm người ta cảm động lắm thì bị cậu hỏi một câu làm mặt lạnh ngay lập tức, lạnh lẽo nói.
"Bị bệnh thì không cần phải đi học nữa, tôi không muốn đi học."
"Cậu đã thi được hạng 7 rồi mà vẫn không thích học tập à?"
"Cả đời đều không thích học tập."
Thời Bất Phàm ném một hạt đậu vào miệng, Chân Nguyên Bạch thấy thế lại nhíu mày, đưa tay cướp lại vứt vào thùng rác ở mép giường của mình, nói.
"Cậu đừng có vớ vẩn nữa, vốn đã bị dị ứng rồi nhỡ ăn xong lại xảy ra chuyện tệ hơn thì sao?"
"Cậu lo lắng cho tôi à?"
"Hừ."
Chân Nguyên Bạch quay lại về giường của mình, kéo kín rèm lại.
Thời Bất Phàm ở phía đối diện nói
"Chắc chắn là cậu đang lo cho tôi rồi."
"Cậu ngậm cái miệng lại đi."
Chân Nguyên Bạch nhét tai nghe vào tai nghe từ đơn.
Tần Anh tan tầm có về nhà lấy quần áo cho cậu tắm rửa, vừa vào phòng đã thấy Thời Bất Phàm liền vội vàng khuyên hắn.
"Cháu không ở trong này được đâu, phải ra ngoài đi, sẽ bị lây bệnh đấy."
"Không sao đâu dì, lúc trước cháu từng bị thủy đậu rồi."
Tần Anh vẫn không yên tâm nên gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Huyên, Lăng Huyên lại chẳng biết gì cả, hỏi lại ông bà của Thời Bất Phàm mới biết là hắn nói dối, Tần Anh biết thì không quan tâm đến việc Thời Bất Phàm phản đối mà đuổi hắn ra ngoài, bởi vì không thể đuổi hẳn được vị thiếu gia này nên còn tìm một người đến xếp một phòng bệnh khác cho hắn.
Sau khi trở lại phòng một lần nữa, bà đổ bỏ chén nước hộ Chân Nguyên Bạch, nói.
"Giờ tình cảm của hai con tốt đến thế sao?"
"Ừm... Bởi vì con giúp cậu ấy có được thành tích tốt hơn nên, nên cậu ấy ngưỡng mộ con."
Tần Anh phát hiện ra cậu đang nói dối, nhưng từ trước đến nay đứa nhỏ này luôn rất thành thật, bà thật sự không biết vì sao cậu lại nói dối, liền cho là cậu chỉ muốn thỏa mãn lòng hư vinh thôi. Bà nói.
"Vậy thì cũng không được liều lĩnh như thế, nhỡ mà con làm lây bệnh cho nó thì biết làm sao?"
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gật đầu, thật ra cậu cũng cảm thấy Thời Bất Phàm đang quá liều lĩnh.
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình, vào nửa đêm thì bị sốt cao, cũng may sau khi nhận được tin tức thì Lăng Huyên liền chạy đến chăm sóc cho hắn.
Sau khi nghe thấy bác sĩ chẩn đoán là bị bệnh thủy đậu giống Chân Nguyên Bạch, Thời Bất Phàm, người vẫn luôn mơ mơ màng màng bỗng nhiên lấy lại được tinh thần.
"Tôi muốn ở cùng phòng với Chân Nguyên Bạch."
Tần Anh đang nữa đêm bị đánh thức không biết nói gì nhìn Thời Bất Phàm mặt đang đỏ bừng chiếm chỗ ngủ của mình.
"Tên nhóc này thật là..."
Bà bật cười, đột nhiên thấy hơi vui mừng.
Chân Nguyên Bạch có thể kết bạn với người bạn tốt thế này thì sau này cũng không sợ bị người khác bắt nạt nữa.
Hai bà mẹ nữa đêm không ngủ được ngồi ngoài hành lang tâm sự, Chân Nguyên Bạch nhẹ nhàng vén rèm che giường ra, Thời Bất Phàm dựa đầu vào đầu giường quay qua nhìn cậu, cong moi cười.
"Có lẽ tôi cũng phải nghỉ học một tuần rồi."
Chân Nguyên Bạch thả rèm ra, một phút sau bỗng kéo mạnh rèm ra, cậu mím môi nhìn vào mắt Thời Bất Phàm, nhìn hắn cười đến cong mắt, nói.
"Cậu đúng là có bệnh mà."
"Cũng có sao đâu." Thời Bất Phàm nói.
"Bị bệnh giống cậu thôi."
Chân Nguyên Bạch rúc trong chăn chỉ để lộ cái đầu, trong mắt đối diện với hắn một lúc, bỗng không nhịn được mà cong cong môi, cậu sờ sờ khuôn mặt của mình, khóe miệng càng cong hơn, cười thành tiếng.
Con ngươi Thời Bất Phàm lóe lên, cũng không nhịn được cười theo.
Hai người cứ như hai đứa ngốc cười một lúc, Thời Bất Phàm nói trước.
"Đồ ngốc, mau đi ngủ đi."
"Cậu bắt đầu ngứa chưa?"
"Hơi hơi, nhưng vẫn chịu được."
Thời Bất Phàm nhìn mấy cái nốt nhỏ của mình, nói.
"Tôi còn phải truyền nước mất một tiếng nữa, cậu đi ngủ đi."
Chân Nguyên Bạch im lặng một lúc, nói.
"Tôi không ngủ được, hay là tôi chơi game cho cậu xem nhé?"
Thời Bất Phàm nhướng mày, đưa tay ra nói.
"Cậu lại đây nào, chúng ta chơi với nhau."
Chân Nguyên Bạch bò từ giường mình sang giường hắn, Thời Bất Phàm dùng tay đang không truyền nước ôm lấy cậu vào lòng, cằm tựa vào bả vai cậu nói
"Thế này này, đúng, tôi dùng tay này điều chỉnh góc nhìn, cậu dùng tay kia, bao giờ tôi bảo cậu bắn thì cậu bắn nha."
Lăng Huyên và Tần Anh về để xem Thời Bất Phàm truyền nước thế nào rồi thì vừa hay thấy một màn này, hai đứa nhỏ một người ngồi trước một người ngồi sau, một người dùng tay trái một người dùng tay phải, đang chơi game bắn súng.
Lăng Huyên theo bản năng nhìn phản ứng của Tần Anh, đối phương dường như vẫn chưa phát hiện ra hai đứa nhỏ có bao nhiêu là ái muội, mặt còn vui mừng gật gật đầu
"Quan hệ của hai đứa nó tốt ghê."
Lăng Huyên cười nói.
"Phàm Phàm rất thích Thông Minh mà."
"Thông Minh cũng thế đó."
Tần Anh không ý thức được lời mình nói kinh thiên động địa đến mức nào
"Chắc Thời Bất Phàm là người bạn mà nó thích nhất từ nhỏ đến lớn đó."
Hai ngày đầu tiên sau khi bị thủy đậu thật sự rất ngứa, nếu không phải vẫn đang còn yêu đương với Chân Nguyên Bạch, có lẽ sẽ dùng hết sức để gãi rồi, Thời Bất Phàm cảm thấy đồng cảm với cậu.
May là ở lại bệnh viện được truyền nước liên tục nên bệnh thủy đậu đến thì nhanh nhưng đi cũng nhanh. Buổi sáng Chân Nguyên Bạch vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương sờ sờ mặt mình, vui vẻ phát hiện mấy nốt đỏ trên mặt đều hết rồi, cậu kéo cửa chạy ra ngoài thì đập ngay vào người Thời Bất Phàm, đối phương nheo mắt lại, nói.
"Có chuyện gì mà kích động thế?"
"Cậu nhìn xem này, tôi khỏi rồi."
"Ừm." Thời Bất Phàm sờ sờ mặt của mình, nói.
"Hình như tôi cũng khỏi rồi."
Hắn lại nhìn Chân Nguyên Bạch, cố ý chặn cửa không cho cậu ra ngoài, nói.
"Khỏi rồi mà cậu lại vui vẻ thế à?"
"Đương nhiên là vui rồi, vậy là tuần sau có thể đi học lại rồi!"
"Cậu khỏi rồi là chúng ta không được ở chung một phòng nữa đâu."
"Thế thì sao cơ?"