Chân Ưu Tú thật sự không nói với ba mẹ cậu thật.
Nhưng cho dù cậu hỏi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể moi ra họ đã làm giao dịch gì với nhau.
Sau khi về quê, họ hàng thân thích thấy hai anh em bọn họ lại khen ngợi không ngừng, Chân Nguyên Bạch không quen với trường hợp thế này, nên phần lớn thời gian đều ngồi ngốc trong phòng.
Trừ bỏ thời gian để ngủ, cậu toàn nói chuyện với Thời Bất Phàm câu được câu không, cậu nằm trên sô pha nhỏ, nghe tiếng mọi người ồn ào náo nhiệt nói chuyện bên ngoài, lại cúi đầu nhìn khung màn hình trò chuyện với Thời Bất Phàm, không tránh được nghĩ đến đối phương đang ở trong ngôi nhà rộng lớn mà quạnh quẽ.
Thời Bất Phàm chưa từng nói với cậu là hắn có về quê hay không, nhưng dựa theo sự hiểu biết của Chân Nguyên Bạch về hắn thì chắc chắn hắn sẽ không về.
Cậu đột nhiên có xúc động muốn đến qua năm mới với Thời Bất Phàm, nhưng lại nghĩ đến việc không thể giải thích với ba mẹ thì lại yên lặng đè nén sự xúc động ấy lại.
Ngày 30 năm đó, nhóm gia đình và nhóm bạn cùng lớp đều vô cùng náo nhiệt, mọi người không ngừng phát lì xì cho nhau, Chân Nguyên Bạch là lớp trưởng, cũng ngoi đầu hòa vào làn sóng ấy, trong nhóm tràn đầy không khí chúc mừng năm mới.
Trong nhóm gia đình, người lớn phát lì xì rất lớn, bọn con nít thì chỉ tranh nhau cướp lì xì chứ không phát.
Chân Nguyên Bạch cũng đột nhiên nhận được tiền lì xì chúc tết của Thời Bất Phàm, lì xì mà hắn phát còn lớn hơn của người lớn nhà cậu nhiều, nhưng Chân Nguyên Bạch lại không dám nhận.
"Giờ cậu đang ở đâu vậy?"
"Ở nhà."
"Về quê à?"
"Không."
Chân Nguyên Bạch hơi siết chặt điện thoại, hơi dừng lại, hỏi.
"Ba mẹ cậu về quê chưa?"
"Chưa."
"Ông bà cậu thì sao?"
Thời Bất Phàm hỏi một câu đáp một câu.
"Bọn họ đến đây."
Tâm tình Chân Nguyên Bạch tức khắc thoải mái ngay, cậu còn đang sợ Thời Bất Phàm sẽ cô đơn ở nhà một mình ăn tết đấy, cậu gửi cho Thời Bất Phàm một bao lì xì 99 tệ.
"Chúc mừng năm mới!"
Ngày trước Chân Nguyên Bạch từng rất thích đón năm mới, dù gì cũng được nhận rất nhiều tiền mừng tuổi, phần lớn số tiền cậu tích góp được đều từ đó mà ra.
Nhưng năm nay cậu lại chỉ muốn nhanh chóng về lại thành phố, nếu có thể thì cứ bắt đầu đi học luôn cũng được.
Nhưng dù có muốn thế nào đi chăng nữa, thì vẫn phải ở quê đến khi hết năm mới mới được, đợi đến lúc ba mẹ bắt đầu đi làm, bọn họ cùng nhau về lại thành phố.
Ông bà đưa bọn họ rất nhiều đặc sản để mang về, cả nhà mỗi người ôm một cái túi thật to đi lên tầng, lúc vào thang máy, Chân Bình Tân bỗng nói.
"Con hỏi Tiểu Thời xem có thời gian đến đây không để cho nó ít đặc sản đi."
Trong lòng Chân Nguyên Bạch nhảy dựng lên, Chân Ưu Tú nói.
"Anh ta có thèm lấy mấy hũ dưa muối hỏng này của bố không đấy?"
Chân Bình Tân trừng mắt liếc cậu nhóc một cái, Tần Anh cười nói.
"Đây là quà nhỏ nhưng tình cảm lớn đấy."
Chân Nguyên Bạch mím môi, nghe thấy Chân Bình Tân lại nói.
"Tên nhóc con thì biết gì, anh Bất Phàm của con sau này chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu, mới một học kỳ, đã tăng hẳn gần 300 hạng, nếu cứ tiếp tục cố gắng thế này có thể sau này sẽ cùng anh trai con đứng ở vị trí hạng 1 đấy, tên nhóc kia có dũng có mưu, sau này có khi còn có thể giúp đỡ anh trai con nhiều lắm đấy."
Khóe môi Chân Nguyên Bạch cong cong lên, Nghe thấy Chân Ưu Tú khó chịu nói.
"Anh ta mà là anh của con à?"
"Tên nhóc con đừng nói chuyện nữa."
Chân Bình Tân lại nói với Chân Nguyên Bạch.
"Tiện thể con hỏi Tiểu Thời xem, hỏi ba mẹ nó có thời gian rảnh không, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, ba mời khách."
Đến đây thì cả Chân Nguyên Bạch cũng hơi bất ngờ.
"Ba tìm chú làm gì?"
"Có chút việc làm ăn ấy mà."
Chân Bình Tân nói.
"Con đi hỏi Tiểu Thời hộ đi."
Chân Nguyên Bạch hơi nghi hoặc, chuyện thế này thì khi nào đến mấy đứa trẻ như họ chứ.