Chân Nguyên Bạch chắc chắn hắn không tức giận thì hơi gật đầu, như thể đã yên tâm rồi.
Cậu lại liếc cái váy một cái, trong tầm mắt như hổ rình mồi của Thời Bất Phàm, do do dự dự cầm lên đi về phía sau tấm gương.
Thời Bất Phàm lập tức ngồi thẳng dậy.
Mười phút sau, bên trong vẫn không có tí động tĩnh nào, Thời Bất Phàm nhịn không được đi qua, gõ gõ mặt cửa kính.
"Sao thế?"
Bên trong truyền ra âm thanh nhỏ nhỏ.
"Cho cậu nhìn một cái sau đó không đi ra ngoài có được không?"
Nhìn cái thôi cũng được, Thời Bất Phàm cũng không nỡ để cậu ra ngoài cho người khác nhìn, hắn ừ một tiếng.
Cánh cửa gương lập tức bị đẩy ra, Thời Bất Phàm hít sâu một hơi, kích động đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cố gắng bình tĩnh thăm dò, nhưng trước khi hắn kịp thấy rõ cái gì, cánh cửa bằng gương đã ầm phát, đập vào mũi hắn mà đóng lại.
Bên trong lại truyền ra tiếng động nhỏ, là tiếng Chân Nguyên Bạch khóa trái cửa lại
"Thấy rồi chứ gì, không phải tôi giả nữ."
"..." Thời Bất Phàm đau hết cả mũi, nói.
"Tôi chưa nhìn rõ mà."
"Giờ cậu còn không nhìn rõ thì sao trong mơ có thể thấy rõ chứ?"
Giọng nói của Chân Nguyên Bạch hơi run run, như đang kìm nén gì đó, Thời Bất Phàm suy nghĩ về những lời cậu vừa nói một lần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, thử nói.
"Có lẽ đúng là không nhìn rõ thật."
"Vậy tại sao cậu có thể nghi ngờ tôi cơ chứ?"
Thời Bất Phàm xoa xoa mũi nghĩ nghĩ nói.
"Sao thế? Giọng cậu không đúng lắm."
Chân Nguyên Bạch gần như muốn thốt lên câu: Cậu khôi phục trí nhớ từ khi nào?
Nhưng trong lòng cậu đã mơ hồ có đáp án, cậu sợ nếu đâm thủng tầng giấy này thì hôm nay sẽ chạy không thoát nổi.
Cậu cứ luôn cho rằng sau khi Thời Bất Phàm nhớ lại sẽ trả thù mình, luôn cho rằng cái gọi là trả thù là đánh một trận, nhưng cậu lại quên mắt, Thời Bất Phàm cả đầu đều là suy nghĩ xấu xa, đã khôi phục trí nhớ , biết mình lừa hắn nhiều như thế, sao có thể cho cậu chịu đựng dễ dàng thế được.
Hắn rất có thể treo mình lên, tìm cơ hội để bắt nạt mình. Nếu hôm nay cậu mặc váy đi ra ngoài, đảm bảo chưa đến ngày mai, diễn đàn trường sẽ tràn ngập ảnh cậu giả nữ, Thời Bất Phàm không cần ra tay, cậu cũng sẽ xấu hổ, giận dữ đến tự sát.
Chân Nguyên Bạch thận trọng nói.
"Dù sao thì tôi cũng mặc rồi."
Thời Bất Phàm nói.
"Tôi xem lần nữa thôi, chỉ một lần thôi."
Chân Nguyên Bạch đã xác nhận là hắn đã khôi phục trí nhớ, nghĩ rằng bản thân có lẽ sẽ không chạy thoát, có thể kéo dài chốc lát nhưng cũng không thể kéo dài cả đời, vậy nên cậu lại kéo chốt cửa.
Cậu đoán Thời Bất Phàm sẽ vọt vào để xem trò cười của cậu, quả nhiên Thời Bất Phàm đúng là gấp không chờ nổi.
Lưng Chân Nguyên Bạch dán vào tường cảnh giác đối diện với tầm nhìn của hắn. Tay Thời Bất Phàm chống phía sau lưng cậu, liếc mắt cái đảo qua người cậu, sững sờ hai giây.
"Cậu không mặc?"
"Mặc rồi, cởi rồi."
Chân Nguyên Bạch nói chuyện cứng nhắc, Thời Bất Phàm nhìn ra cậu không đúng lắm
"Không muốn chứng minh mình trong sạch, chẳng nhẽ là cậu đẩy tôi à?"
Chân Nguyên Bạch không nói gì.
Thời Bất Phàm không đoán được suy nghĩ trong đầu cậu, lại nhìn thấy khóe mắt cậu hơi đỏ đỏ, chút màu đỏ ấy hiện lên khuôn mặt cậu lại toát ra ít cảm giác quật cường.
Thời Bất Phàm rất muốn nhìn xem cậu mặc váy nhỏ vào trông sẽ thế nào, nhưng đối phương thật sự không muốn, hắn cũng không nỡ ép cậu, liền nói.
"Không muốn mặc thì thôi, đổi bộ khác ra ngoài nhảy nha?"
"Tôi không biết nhảy đâu."
"Tôi dạy cậu."
Thời Bất Phàm giữ chặt tay cậu, Chân Nguyên Bạch lại nhẹ nhàng rụt lại.
"Tôi muốn về nhà."
Cái chuyện như nhảy với sói Chân Nguyên Bạch thật sự không có gan dám làm, đã biết Thời Bất Phàm nhớ lại rồi mà vẫn lừa cậu, cậu không thể không nghi ngờ đối phương đang có ý đồ gì.
Vốn dĩ đã nói là muốn đến chơi, nhưng sắp bắt đầu lại đổi ý, đây mới là lần đầu tiên Thời Bất Phàm bị thế này, hắn không biết tại sao Chân Nguyên Bạch lại đột nhiên tức giận, bắt đầu phân vân lưỡng lự giữa việc đưa cậu về nhà và giữ cậu lại dỗ cậu.
Chân Nguyên Bạch vốn đang lo lắng hắn sẽ ngăn mình, nhưng thấy hắn không nói gì, nên cậu quyết định đưa tay đẩy hắn ra...
Đẩy không được, lại dùng thêm sức đẩy lại, Thời Bất Phàm bỗng nắm lấy tay cậu, nhíu mày nói.
"Đi sớm thế làm gì? Bên ngoài có nhiều đồ ăn lắm, cậu cũng chưa ra ngoài chơi mà."
"Tôi... Về nhà làm bài tập."