Chân Nguyên Bạch nói nửa thật nửa giả, rồi lại mắng cậu nhóc.
"Trẻ con thì không cần nhiều chuyện thế đâu."
Hôm sau thứ hai, Chân Nguyên Bạch trong lễ chào cờ dẫn đầu lớp 1 đọc bản kiểm điểm, dựa theo những gì Thời Bất Phàm nhắc, nửa đoạn sau của bản kiểm điểm cậu liệt kê hết kế hoạch học tập của lớp vào, khiến cho mọi người vỗ tay rất nhiệt tình, vẻ mặt Quý Diễm Bình cũng rất hài lòng gật đầu.
Chờ tới lúc tất cả các lớp đọc xong bản kiểm điểm, hiệu trưởng với mái tóc hoa râm đi ra, tỏ thái độ của mình với việc đua đòi của các lớp một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng khen ngợi các bạn học biết sai liền sửa, cuối cùng vô cùng trang nghiêm kết thúc nghi lễ chào cờ.
Kỳ thi mỗi tháng một lần diễn ra đúng như những gì Chân Nguyên Bạch nói, vẫn như bình thường, Quý Diễm Bình cho cả lớp kéo bàn ghế ra, lấy giấy thi đặt ở bàn đầu để chuyển giấy về phía sau, chia xong hết giấy, cô ám chỉ nói.
"Thành tích thi lần này vẫn như những lần trước dùng để xếp chỗ ngồi, ai muốn chọn chỗ ngồi chỗ tốt trong lớp thì phải tự dựa vào bản lĩnh..."
Cô nghĩ đến việc lần trước Thời Bất Phàm sử dụng "bản lĩnh" của mình, hơi dùng lại, tiếp tục nói.
"Phải dựa vào thành tích của bản thân! Đừng suốt ngày có ý định uy hϊếp, đe dọa bạn học chấp nhận những hiệp ước không bình đẳng!"
Cô đã suy nghĩ rất chu toàn, vì phòng ngừa Thời Bất Phàm đe dọa cả lớp để lại chỗ ngồi bên cạnh Chân Nguyên Bạch cho hắn, đặc biệt còn bỏ thêm một câu.
"Từ hôm nay trở đi, hạng nhất và hạng hai sẽ luôn ngồi cạnh nhau, ai muốn cùng ngồi với hạng nhất thì leo đến hạng hai cho tôi đi!"
Lời này đang nhắm đến ai, cả lớp đều không phải đồ ngốc.
Dù sao cũng là do có chuyện lần trước nên dù có xếp chỗ theo thành tích thì cũng chẳng ai dám chọn chỗ ngồi cạnh Chân Nguyên Bạch nữa, đến cuối cùng chỗ đó cũng thuộc về Thời Bất Phàm thôi.
Tất cả mọi người đồng loạt lia ánh mắt lên mặt của Thời Bất Phàm, mí mắt hắn giật giật, cái gì gọi là vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn hắn đã biết rồi, hắn giơ tay lên, lên tiếng tranh đoạt quyền lợi cho bản thân.
"Em cảm thấy không công bằng."
Thời Bất Phàm mà còn nói về chuyện công bằng với người khác cơ đấy.
Quý Diễm Bình hỏi
"Công bằng à, được, vậy mấy người các em rời lớp chọn về lớp thường đi, được vào lớp chọn hay không là dựa vào thành tích thi chuyển cấp đấy."
Nói lời khó nghe tí, thì cô đã sớm muốn đuổi mấy học sinh hư này đi từ lâu rồi, lần này Thời Bất Phàm náo loạn muốn ngồi cùng chỗ với Chân Nguyên Bạch có thể nói đã đυ.ng đến điểm mấu chốt của cô rồi.
Chân Nguyên Bạch là bé cưng trong lòng của cô, một học sinh có thành tích tốt như thế, sau này sẽ trở thành thủ khoa tỉnh, nếu bị Thời Bất Phàm làm chậm trễ, tự bản thân cô cũng có ác cảm.
Khâu Tinh, Minh Mạch, Diệp Liêm cảm thấy đau mặt.
Thời Bất Phàm ngẫm nghĩ, bản thân nói chuyện công bằng với chủ nhiệm đúng là mặt dày thật, hắn nhìn thoáng qua Chân Nguyên Bạch ngồi phía trước, càng cảm thấy mất mặt trước mặt bạn trai nhỏ, vờ vịt nói.
"Hạng một với hạng cuối ngồi cạnh nhau mới có thể giúp đỡ nhau."
"Giúp đỡ nhau?"
Để bảo vệ lợi ích của Chân Nguyên Bạch và Tống Mạch, Quý Diễm Bình hiếm khi không chút nể mặt.
"Chân Nguyên Bạch giúp đỡ em học tập, thế em giúp gì em ấy? Giúp em ấy đánh nhau à? Giúp em ấy bị phạt đứng? Hay giúp em ấy thay mặt lớp 1 đọc bản kiểm điểm trong giờ chào cờ?"
Trong lòng cả lớp giật thóp một cái, nghe có vẻ Quý Diễm Bình đã biết chuyện mùi nước hoa lần trước rồi.
Thời Bất Phàm lập tức ngẩng đầu nhìn mặt các bạn học khác trong lớp, Quý Diễm Bình duỗi tay chỉ về phía bọn họ.
"Chỗ đó có camera, bình thường chả có tác dụng gì mấy, các em đều quên luôn là có nó đúng không? Hả?"
Các bạn học lớp 1 đồng thời thở ra một hơi, Thời Bất Phàm lại nhìn bạn trai nhỏ của mình, người kia đang yên lặng cúi đầu, rõ ràng đang rất hổ thẹn, có vẻ giáo viên và hiệu trưởng đều biết rõ cái bầu không khí ganh đua nước hoa kia là do đâu mà ra, nhưng vì bảo vệ Chân Nguyên Bạch nên không nói ra ngoài.
Giáo viên và hiệu trưởng đã làm đến mức này cho bạn học nhỏ rồi, nếu Thời Bất Phàm cứ tiếp tục kiêu ngạo như thế, Chân Nguyên Bạch là người ăn hết bát hoành thánh kia nhất định sẽ bị đồn đại nhảm nhí. Hắn ngại ngùng sờ sờ mũi, Quý Diễm Bình lại nói.
"Nếu em ngồi cùng một chỗ với Chân Nguyên Bạch thì không phải là giúp đỡ lẫn nhau nữa rồi, đối với em là được vương giả mang bay*, nhưng với Chân Nguyên Bạch là đeo gông vào cổ!"
(*Vương giả mang bay: được hưởng sái, dính miếng thơm lây.)
Cả lớp đều cảm thấy hơi buồn cười, cảm thấy là cô Quý nói hơi quá rồi, Thời Bất Phàm có khi nào đánh cô không.
Kết quá Thời Bất Phàm chẳng tức giận chút nào, còn cười mỉm.
"Cô Quý hiểu nhiều chuyện thật."
Quý Diễm Bình nhìn hắn một cái, nói.
"Được rồi, em đừng có lắm điều với cô nữa. Bây giờ bắt đầu kiểm tra, không ai được nói gì cả."
Trong lớp yên tĩnh lại, Tống Mặc lấy bút ra, nhìn trộm Thời Bất Phàm một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Nếu là trước kia, Quý Diễm Bình mắng hắn trước mặt cả lớp, hắn đã đạp bàn chạy lấy người từ lâu rồi, nhưng hôm nay hắn lại chẳng tức giận chút nào, còn ngoan ngoãn làm bài kiểm tra nữa.
Thời Bất Phàm đổi tính rồi à?
Khâu Tinh với Minh Mạch cũng lẩm bẩm, Diệp Liêm thì dựa vào bàn cười cười.
"Vương giả mang bay", "Đeo gông vào cổ", cô Quý so sánh cũng chuẩn quá đấy. Nhưng điều khiến hắn bật cười không phải những từ dùng để khinh bỉ Thời Bất Phàm kia, mà là thái độ của hắn, nếu đổi lại đối tượng kia không phải Chân Nguyên Bạch, Thời Bất Phàm nhất định đã lạnh mặt lôi tên "Vương giả" kia ra đánh rồi, Quý Diễm Bình cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy để gây thêm thù cho "Vương giả".
Nhưng tên "Vương giả" kia lại là Chân Nguyên Bạch.
Thời Bất Phàm bị khinh bỉ, không chỉ không tức giận, hắn còn cảm thấy vinh dự cùng nữa chứ.
Con mẹ nó.
Diệp Liêm đập bàn cười.
Thời Bất Phàm cầm bút đột nhiên dựng lỗ tai lên, quay mặt đá một cái sang.
Quý Diễm Bình lập tức ngẩng đầu nhìn qua, nói.
"Diệp Liêm, yên lặng."
Diệp Liêm vội vàng yên lặng lại, Khâu Tinh và Minh Mạch mỗi người cắn một cái bút, vò đầu vò cổ nhìn bài thi, Thời Bất Phàm tập trung tinh thần, ánh mắt sáng quắc, hạ bút xuống giấy.
Kiểm tra xong, Chân Nguyên Bạch hỏi Thời Bất Phàm.
"Cậu cảm thấy vừa nãy cậu thi thế nào?"
"Biết câu nào thì làm hết."
"Biết có nhiều câu không?"
"Cũng được." Thời Bất Phàm sờ sờ vành tai tự hỏi nửa giây, nói.
"Chắc là đúng hết rồi."
Chân Nguyên Bạch sửng sốt, cậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thời Bất Phàm, hoảng hốt có loại cảm giác đối phương đe dọa đến vị trí đứng đầu của cậu.
Đây, chắc không phải là sự thật đâu.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ca: Bài nào cũng biết, đoán mò cũng đúng.
Nguyên Nguyên: Cậu mà đoạt hạng nhất của tôi, hạng hai là tôi sẽ chọn ngồi cùng người khác.
P/S: "Sống thế nào" là bài hát chủ đề phim hoạt hình "Thất Kiếm Anh Hùng", Thời Ca hỏi Nguyên Nguyên có phải thích "Sống thế nào" không, ý là hỏi có phải cậu thích "Thất Kiếm" không, phim hoạt hình này có từ rất lâu rồi, mấy bạn nhỏ có lẽ chưa từng xem... Mà tác giả đã là bà cô già rồi _ (: з "∠) _