Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 23.1

Thời Bất Phàm cũng bị dọa sợ đến mức tim đập chậm nửa nhịp.

Ban đầu hắn nghĩ, được hôn Chân Nguyên Bạch ở rạp chiếu phim đến mức khiến cậu khóc thì thôi rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng một tiếng "Hay" rung trời rung đất của cậu đã làm hắn giật mình đến mức ngồi về chỗ cũ.

Trong rạp đã bắt đầu có người cười, không biết là đang cười cậu thiếu hiểu biết, hay buồn cười việc cậu làm quá nhảy dựng lên khen ngợi.

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, trộm quay sang nhìn Thời Bất Phàm, đối phương không biết chịu phải tổn thương tinh thần gì, nhìn có vẻ vô cùng trầm mặc.

"Tôi muốn ngồi ở giữa."

Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng đề nghị, trong phòng không ngồi kín chỗ, xung quanh có rất nhiều vị trí để không, vừa nãy cậu đã thu hút sự chú ý của người khác rồi, nếu ngồi ở đây mà làm mấy chuyện xấu kia thi thoảng sẽ có người nhìn qua.

Thời Bất Phàm khép lại mắt một lúc, cầm cặp sách đứng lên, Chân Nguyên Bạch vội vàng đuổi theo, hai người đến ngồi ở vị trí giữa, có người lập tức nhìn sang bọn họ, nhỏ giọng nói chuyện.

May là phim cũng bắt đầu chiếu, Chân Nguyên Bạch đeo kính 3D, vô cùng chăm chú nhìn màn hình.

Thời Bất Phàm lại không có tí hứng thú xem phim nào, hắn quay đầu nhìn Chân Nguyên Bạch, nhìn mặt cậu lúc tối lúc sáng dưới ánh sáng từ màn hình chiếu tới, mỗi loại ánh sáng chiếu đến mặt cậu đều đặc biệt hấp dẫn người khác, làm trái tim của hắn đập nhanh hơn.

Hắn thu lại tầm mắt, đeo mắt kính lên, nhưng trong đầu toàn là gương mặt kia của Chân Nguyên Bạch, tâm trí cứ lặp đi lặp lại quá trình hắn "nộp bài" cho Chân Nguyên Bạch, nghĩ đến đôi môi màu đỏ nhạt kia của cậu sẽ bị mình biến thành màu đỏ tươi, thì miệng lưỡi lập tức tiết ra nước bọt, tim như thắt lại.

Phim kết thúc, Chân Nguyên Bạch chưa đã thèm đeo cặp sách lên.

"Bây giờ chúng ta về nhà hả?"

Vẻ mặt Thời Bất Phàm uể oải không vui, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh, Chân Nguyên Bạch do dự đuổi theo hắn, nói.

"Không phải cậu nói sẽ không hút thuốc nữa à?"

"Cậu cũng bảo là sau này sẽ thường xuyên nộp bài mà, cậu có nộp hả?"

Đúng là mấy ngày hôm nay Chân Nguyên Bạch không "nộp bài" với hắn thật, cậu không tự tin lắm nói.

"Không, không phải tại có người sao?"

Thời Bất Phàm dừng chân trước của phòng vệ sinh, xoay người nhìn cậu.

"Có phải cậu định không nộp bài luôn đúng không?"

Những người ra ra vào vào nhìn về phía hai người bọn họ, phút chốc có ảo giác, Thời Bất Phàm là đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ nộp bài tập, còn Chân Nguyên Bạch là đứa trẻ hư không làm bài tập, ánh mắt ai cũng đều ngạc nhiên.

Chân Nguyên Bạch chịu thua đứng một bên, cậu đúng là không định nộp bài tập yêu đương đấy, nhưng nhìn Thời Bất Phàm hình như tức giận thật, cậu nhẹ giọng nói.

"Không phải tôi còn đi xem phim với cậu à?"

Thời Bất Phàm nhìn cậu.

"Chẳng lẽ cậu không nên đi xem phim với tôi à?"

Vốn đúng là không nên mà.

Chân Nguyên Bạch duỗi tay kéo hắn, nói.

"Nên mà, cậu muốn đi đâu nữa, tôi đi cùng cậu."

Thời Bất Phàm lạnh mặt gạt tay cậu ra.

"Cậu muốn về nhà thì tự đi về đi."

Chân Nguyên Bạch không phân biệt nổi lời hắn nói là thật hay là lời giận dỗi, nhưng nhìn biểu cảm của hắn thì có vẻ là lời nói giận dỗi rồi, cậu hơi bất an, nói.

"Tôi nhất định sẽ nộp bài trước khi về nhà mà, được không?"

Thời Bất Phàm càng thêm khó chịu.

"Sao trông cậu cứ như bị bắt ép vậy hả? Tôi ép cậu à"

Chân Nguyên Bạch nắm cặp sách, biểu cảm hơi hoảng sợ, như thể đã bị hắn dọa.

Thời Bất Phàm cất điếu thuốc đi, đột nhiên thấy bản thân hơi hẹp hòi.

"Muốn về nhà đúng không, đi, đưa cậu về nhà."

Lúc này đang là bốn giờ chiều, thời tiết đang bước sang tháng 11, đã rất lạnh rồi, hôm nay trời còn đầy mây, nhìn như đã sáu, bảy giờ tối vậy, trời đã tối đen rồi.

Chân Nguyên Bạch vừa ra ngoài đã đội mũ lên, như để xoa dịu cảm xúc của hắn mà còn duỗi tay sờ đến mũi áo thun của hắn, Thời Bất Phàm để mặc cậu đội mũ lên đầu mình, buồn cười nói.

"Buổi tối cũng không muốn đi chơi đâu à?"

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nói.

"Tôi muốn về nhà trước 6 rưỡi, có được không?"

Cậu đã hỏi là "có được không" rồi, Thời Bất Phàm cũng không thể nói "không được" được, hắn cảm thấy bản thân mình muốn gục ngã luôn rồi, nói.

"Để cảm ơn cậu đã đi xem phim cùng tôi, tôi cùng cậu đến thư viện đi."