Dù bận nhưng Thượng Quan Yên Uyển vẫn ung dung nhìn Thượng Quan Yên Phi, chợt nở một nụ cười quỷ dị, hoàng muội tốt của ta, ngươi quả thật không làm ta thất vọng!
Trần Tú Oánh nhìn tình thế đột nhiên đảo ngược, đáy mắt lóe lên tia sáng, làm ra một bộ dáng vui vẻ xem kịch, ngo ngoe rục rịch.
Các tiểu thư ở hàng phía sau cảm giác trái tim có chút không thể chịu nổi, trong lòng nhịn không được chửi thầm, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?
Chẳng qua là tới thưởng hoa, hiến dâng tài nghệ, thuận tiện ứng tuyển vị trí trắc phi, kết quả hoa thì chưa nở, tài nghệ cũng chưa dâng lên, vị trí trắc phi càng đừng nói đến, giờ lại còn phải chứng kiến cảnh các công chúa hoàng thất tranh giành đấu đá lẫn nhau!
Cả đám tiểu thư danh gia vọng tộc co đầu rụt cổ, môi đỏ khẽ mở, lấy tay che đôi mắt lại, hận không thể móc mắt ra, nhìn màn kịch tính trước mắt, không biết còn có thể sống sót ra khỏi đây được hay không.
Các nàng hiểu rõ, càng xem càng nghe nhiều, biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được lén lút nhìn trộm mấy lần qua khe hở bàn tay.
Thượng Quan Yên Ninh quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng có tơ máu chảy ra, hai tay giấu trong ống áo nắm chặt, thân thể hơi run lên.
Nàng ta vốn lẳng lặng ngồi yên chỗ đó, nghe Thượng Quan Yên Uyển chất vấn Thượng Quan Yên Phi, trong lòng không chút gợn sóng, chỉ hơi cúi đầu, che giấu nụ cười nhạt nơi khóe miệng.
Nhưng vào lúc đó, một tiếng “chát” vang lên, trên mặt đột nhiên truyền đến một cảm giác đau rát, thân thể không nghe theo sự khống chế mà ngã xuống đất!
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc, nàng ta có chút choáng váng, khi nhận thức được mọi chuyện thì đã bị ăn một cái tát mà ngã xuống đất.
Trong mắt Thượng Quan Yên Ninh chợt bộc phát ra một tia hận ý sâu sắc, ánh mắt sắc bén sâu như đáy biển, sớm đã gợi lên cuồn cuộn lên sóng to gió lớn.
Nhưng lúc nàng ta ngẩng đầu lên, lại làm ra một bộ dạng sắp khóc, vừa sợ hãi vừa bất lực, giọng nói có chút lạnh lùng: “Hoàng tỷ! Tỷ đang làm gì vậy? Điên rồi sao?”
Trần Tú Oánh vui vẻ nhìn Thượng Quan Yên Ninh phản kháng, trong lòng tặc lưỡi hai cái, ngày thường Thiến Lam công chúa luôn làm bộ dáng nghe lời hiểu chuyện, giống như đối với chuyện gì cũng không có hứng thú, tựa như nàng ta thờ ơ với thế giới.
Không nghĩ tới nàng ta luôn dịu dàng mà bây giờ lại ăn lạnh lùng sắc bén đến vậy, bất giác trong lòng có chút kinh ngạc, hóa ra cũng là chó cùng rứt giậu, con thỏ lúc tức giận cũng sẽ cắn người.
Trước kia, Thượng Quan Yên Phi thỉnh thoảng khiển trách nàng cũng không sao, nhưng hiện giờ trước mặt nhiều người như vậy vẫn vô cơ khiển trách nàng ta, tốt xấu gì cũng là công chúa của một quốc gia, tính tình tốt đến mấy cũng sẽ tức giận.
Thượng Quan Yên Phi bị ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn chằm chằm, trên mặt không có chút nào thẹn thùng, ả ta vẫn đứng ở chỗ đó, vênh váo tự đắc mà nhìn Thượng Quan Yên Ninh, giống như đang nhìn một con chó nhà có tang.
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta sao? Chính ngươi làm chuyện gì, không phải trong lòng ngươi là người rõ nhất sao?”
Thượng Quan Yên Ninh duỗi tay che lại gương mặt sưng đỏ, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm ả ta, giọng căm hận nói: “Hoàng tỷ muốn muốn biết rõ cái gì? Muội rõ ràng cái gì cũng chưa làm!”
Đôi mắt Thượng Quan Yên Phi giấu giếm sự hung ác, cười nhạt một tiếng: “Chuyện tới nước này, còn không chịu thừa nhận! Vừa rồi không phải ngươi đẩy Tôn Tư Nhu đẩy xuống nước sao?
Ta rõ ràng nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng có thể giảo biện được sao? Ngày thường ngươi bày ra một bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không nghĩ tới tâm địa lại độc ác đến vậy!”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ gian phòng vang lên liên tiếp tiếng thở phập phồng, tầm mắt toàn bộ mọi người đều hướng về phía Thượng Quan Yên Ninh, đáy mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Thượng Quan Yên Ninh nghe vậy, thân thể run rẩy, tâm tình xúc động phẫn nộ không có cách nào bình tĩnh được, ngực phập phồng, không thể tin tưởng mà nhìn ả ta.
Khóe miệng nàng ta còn dính tơ máu, đôi môi run rẩy: “Hoàng tỷ, tỷ, tỷ đừng ngậm máu phun người! Từ khi nào muội lại là người đẩy Tôn tiểu thư?”