Thượng Quan Yên Uyển nói xong, mấy nữ nhân xuất thân thế gia ở hàng cuối càng thêm run rẩy, có người sợ hãi đến mức khóc rống lên.
Thượng Quan Yên Phi quay đầu lại nhìn Thượng Quan Yên Uyển, mặt không đổi sắc hừ nhẹ một tiếng, "Hoàng tỷ, tỷ làm như vậy, sợ là có chút không ổn đó nha. Tỷ có tư cách gì giữ bọn ta ở lại chỗ này?"
Thượng Quan Yên Uyển nhìn ả ta, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, đáy mắt lại không có ý cười, “Bổn cung có tư cách gì? Hừ, bởi vì bổn cung là Quách Bình công chúa!
Thế nào? Hoàng muội có ý kiến ư? Xem ra lần trước giáo huấn muội vẫn chưa đủ nhỉ! Hôm nay muội muốn bị giáo huấn lại lần nữa? Hừ!
Hoài Thư, muội đã có lòng nhắc nhở, ta cũng nói cho muội biết, sau này bổn cung đang nói chuyện, muội tốt nhất đừng xen vào! Muội cũng biết, thứ ta thiếu nhất là kiên nhẫn!"
Thượng Quan Yên Phi lại nhớ tới chuyện trước kia, mơ hồ cảm thấy đầu gối hơi đau nhức, cơ thể khẽ run lên, nghẹn họng nói, “Được, muội không nói nhảm nữa.
Muội có chuyện muốn hỏi hoàng tỷ, rốt cuộc tại sao tỷ lại chắc chắn rằng có người đẩy nữ nhân đó xuống hồ chứ không phải vì cô ta không cẩn thận nên rơi xuống hồ chứ?"
Thượng Quan Yên Uyển nhàn nhạt liếc ả, trên mặt lộ vẻ hiểu rõ sự tình, lại nhìn ả ta, giống như đang quan sát một tên ngốc.
Làm sao mà ta biết? Bởi vì ta có thể nhìn thấy quỷ chứ sao!
Mặc dù tất cả mọi người đang bận rộn cung tiễn thái hậu và hoàng hậu, có hai tiểu quỷ buồn chán đã đứng ở đó tận mắt chứng kiến hết thảy.
“Chủ nhân, nữ nhân này thật không biết xấu hổ, rõ ràng là ả ta đẩy tiểu nha đầu kia xuống hồ, lại còn sống chết không chịu thừa nhận!”
Nguyên Bảo vòng qua Thượng Quan Yến Phi, bàn tính lạch cạch trong tay gõ vào đầu ả, nếu bàn tính này là thật thì đã đánh bay não ả ta từ lâu.
Tay trái Bánh Bao xách lấy con gà, tay phải cầm lấy đùi gà béo ngậy, gặm đến độ thập phần vui sướиɠ, toàn bộ xương gà phun hết lêи đỉиɦ đầu Thượng Quan Yên Phi.
"Hừ, nữ nhân xấu xa, thoạt nhìn là biết không phải người tốt, tiểu nha đầu đó gầy yếu như vậy, mà ả lại hạ thủ không biết nương tay, đúng là tâm địa độc ác."
Khóe miệng Thượng Quan Yên Uyển giật giật, lời này hình như có chỗ nào đó sai sai thì phải? Ta cũng là nữ nhân đó nha, xem ra tiểu quỷ thối này chê ngày thường quá nhàn rỗi rồi, không hề chịu bồi dưỡng kinh thư a!
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Nguyên Bảo thấy sắc mặt nàng không vui, vội vàng duỗi tay ra chọc Bánh Bao, nghiêm túc nói nhảm, “Chủ nhân, người có dung mạo như hoa như trăng, đương nhiên không phải nữ nhân rồi, người chính là thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn!”
Thượng Quan Yên Uyển lười đi để ý bọn chúng, trực tiếp không quan tâm mà quay đầu nhìn Thượng Quan Yên Phi, khóe miệng nhếch lên, “Hoàng muội thật sự muốn biết ư? Chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”
Thượng Quan Yên Phi căn bản đoán không đoán ra hoàng tỷ muốn nói cái gì. Thượng Quan Yên Uyển càng khẳng định lại càng khiến ả ta sợ hãi, dù sao ả ta cũng có tật giật mình.
Nhưng ả vẫn cố giữ thẳng lưng, cất cao giọng, "Bỗng nhiên muốn biết! Chắc chắn sẽ không hối hận!”
Hừ, lúc đó ả rõ ràng đã nhìn xung quanh nhiều lần, chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy ả!
Trong lòng Thượng Quan Yên Phi nghĩ chắc chắn không có người nào nhìn thấy ả ra tay, lại không nghĩ tới, người thật xác thật không thấy, nhưng lại bị quỷ nắm bắt đến rõ ràng!
Thượng Quan Yên Uyển đưa tay gõ lên bàn, khóe miệng bỗng lộ nụ cười quỷ dị.
“Hoài Thư, muội có cảm nhận được, từ lúc ban đầu, quanh thân muội đã lạnh như băng?
Thời điểm muội đứng ở đó, giống như có thứ gì đó vẫn luôn thổi một luồng gió lạnh vào cơ thể muội?”
Trong đầu Thượng Quan Yên Phi ong lên một tiếng, cơ thể khẽ động, trong lòng sớm đã loạn, không thể tin được nhìn về phía Thượng Quan Yên Uyển, làm sao nàng lại biết?