Chương 2: Tay để cẩn thận đừng để chạm vào tôi.
Nhà của Kỳ Quốc ở ngoài cùng phía tây của thôn, trước khi lên xe hắn đã cùng tài xế tắc xi thương lượng tốt 300 đồng tiền đưa đến cửa nhà, nhưng cuối cùng tài xế chạy đến cửa thôn liền không chịu đi tiép, nói địa hình của thôn quá xấu, hắn đi vào không có chỗ để quay xe, sau khi lấy tiền liền ném hai người ở cửa thôn quay xe đi, khiến Thịnh Vãn Tinh vô cùng tức giận.
Nếu không phải bởi vì sợ vào khách sạn bị lão ba tra được giấy tờ cậu đã sớm xuống xe ở huyện. Tên Kỳ Quốc này lúc trước nói ba hoa chích choè khiến cậu còn tưởng rằng nhà hắn ở khu du lịch đâu, kết quả là nơi khỉ ho cò gáy tắc xi còn không vào được.
“Không có việc gì, thiếu gia! Tôi gọi điện thoại bảo cháu trai của tôi đến đón, nó có xe.” Kỳ Quốc giơ tay vỗ vỗ bả vai của Thịnh Vãn Tinh trấn an.
Thịnh Vãn Tinh không nói gì, trực tiếp nghiêng người tránh thoát: “Vậy gọi nhanh lên, đừng động vào tôi.”
Tiểu thiếu gia ngữ điệu không tốt, thái độ ghét bỏ thực rõ ràng nhưng Kỳ Quốc hoàn toàn không cảm thấy mình bị mạo phạm. Hắn sống hơn ba mươi năm, từ mười bốn tuổi liền bỏ học đi làm thuê, việc gì cũng từng trả qua, biết rõ kiếm tiền khó khăn như thế nào, vị tiểu thiếu gia này ngày hôm qua nháy mắt liền cho hắn hai mươi vạn, hiện tại đừng nói chỉ là thái độ không tốt, nếu cậu trực tiếp đá hắn một chân hắn đều sẽ không tức giận, có tiền chính là cha ( có tiền thì muốn làm gì cũng được).
Thịnh gia bốn đời cùng đường, Thịnh Vãn Tinh là con út của Thịnh gia, từ khi sinh ra đã là bảo bối của cả nhà, chưa từng chịu một chút khổ cực nào, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên. Kỳ Quốc tưởng tượng nếu chính mình lớn lên trong hoàn cảnh này, làm gì đều có người hậu thuẫn thì bây giờ không chừng hắn đã bị nuông chiều thành một tênp Hỗn Thế Ma Vương, này thịnh tiểu thiếu gia không trường oai cũng là cái kỳ tích, tính tình quái điểm liền quái điểm đi, có thể nhẫn.
“Ai nha, lão nhị ngươi đây là từ nơi nào làm ra tiểu oa nhi, lớn lên sao nộn đẹp a.” Một cái vác đồ ăn rổ trung niên nữ nhân không biết từ nơi nào nhảy ra tới, đôi mắt tỏa ánh sáng mà tễ ở Thịnh Vãn Tinh cùng Kỳ Quốc trung gian.
Thịnh Vãn Tinh kéo khẩu trang lên, trên đầu hiện lên mấy dấu hỏi chấm to đùng nhìn về phía Kỳ Quốc.
Kỳ Quốc suýt nữa thì bị giỏ rau của bà đẩy sang bên cạnh: " Cậu có thể gọi bà ấy là thím Lưu.”
Còn gọi thím Lưu, cậu chỉ là đi du lịch thôi mà còn phải nhận thân à...
Thịnh Vãn Tinh tức giận đến phồng miệng nhưng nhờ giáo dục từ bé đến lớn cậu vẫn lễ phép gọi: “Chào thím Lưu.”
“Ôi... Chào cháu... Chào cháu..., da cháu trắng thật, thím vừa nhìn thấy còn tưởng rằng Kỳ lão nhị mang về một thiếu nữ cơ. Lão nhị, cháu không thể tham gia hoạt động lừa bán phụ nữ đâu nha.”
Kỳ Quốc rất bất đắc dĩ : “Cháu sao có thể làm vậy.”
Đường thôn Bát Lí không thông suốt, người dân đi ra ngoài không tiện, hàng năm ở nông thôn sinh hoạt nên rất ít thấy người thành phố, càng chưa từng thấy người thành phố nào đẹp như vậy.
Có thím Lưu — một cái loa phát thanh di động ở, cửa thôn rất nhanh liền tụ tập một đám người, già trẻ đều có vây xung quanh Thịnh Vãn Tinh như đang xem bảo bối. Thịnh Vãn Tinh hít sâu một hơi, cậu cảm thấy chính mình bây giờ giống như một con khỉ trong sở thú bị mọi người vây xem.
Ở sau núi thôn Bát Lí, một người đàn ông đem cưa điện để xuống đất, một bên lau mồ hôi một bên cầm chiếc điện thoại cục gạch cũ để trả lời điện thoại có ghi chú [ nhị thúc].
“Tiểu Chính, thúc cùng khách đã đến cửa thôn, cháu mau tới đón chúng tôi.”
Giọng nói của Kỳ Quốc ở trong điện thoại thực vang dội, chung quanh còn có những tiếng ồn ào nhốn nháo, Kỳ Chính yên lặng tắt loa, nhàn nhạt trả lời: “Vâng.”
Tắt điện thoại, Kỳ Chính ngay lập tức lại nhận được tin nhắn từ nhị thúc.
[ Vị tiểu thiếu gia này tính tình không tốt, cháu trai cháu mau đến đây, nếu không đến chú liền gặp nạn. ]