Tuyết Y khẽ thở phào, cũng may là họ chỉ đến mỗi tháng một lần, nếu không mỗi ngày cứ nghĩ đến việc Tô Mỹ phải sống trong sự mỉa mai khinh bỉ thật không biết khủng khϊếp tới mức nào.
"À đúng rồi, đêm hôm qua Hoắc tổng đích thân đưa cô đi dự tiệc, lại đích thân bế cô về. Hai người... có chuyện gì, có quan hệ gì vậy?"
Tuyết Y bất giác đỏ mặt. Vốn dĩ sắp quên rồi vậy mà Chỉ Tích lại khui ra cho bằng được. Cô làm sao dám kể ra chuyện đáng xấu hổ đó ra chứ?
"Không... không có gì đâu. Hoắc tổng đưa tôi đi mục đích chắc là tránh xem mắt. Lúc ở đó tôi đều quan sát cả rồi."
"Ồ... vậy lúc về, thiếu gia..."
"Tôi ngốc thật đấy!" Tuyết Y vội chuyển chủ đề, sợ rằng cô lại bị hỏi thêm.
"Ngủ dậy muộn như vậy, thiếu gia chắc chắn sẽ giận lắm cho coi."
"Chỉ Tích, thiếu gia sao rồi, anh ấy có...?"
Chỉ Tích lắc lắc đầu kèm theo một biểu cảm buồn bã. Sau đó cô thuật lại mọi hành động của Hoắc Cảnh Thiên, không thừa không thiếu một động tác nào, chỉ có điều là cô phóng đại thêm một chút.
"Hoắc thiếu tức giận đến đen mặt lại, anh ấy đã nói tôi làm thay cô với ngữ điệu vô cùng giận dữ."
"Haizz, cô vẫn là chuẩn bị tinh thần dần đi, tối nay sóng gió có lẽ sẽ nổ ra đó."
Tuyết Y sụp đổ ngồi xuống sofa, tự mắng mình thật ngốc. Chỉ Tích tính rời đi để tiếp tục với công việc của mình nhưng cô lại đột nhiên nhớ ra hồi tối đã thấy Hoắc Cảnh Thiên bế cô chạy lên phòng.
Tính hiếu kỳ của Chỉ Tích lại nổi dậy, cô ghé sát cạnh Tuyết Y thăm dò.
"Tuyết Y, tối qua có phải hai người... nên hôm nay mới dậy muộn không? Tôi thấy thiếu gia ôm cô rất tỉnh cảm vào trong phòng, sáng nay hai người còn được lên báo nữa đó!"
Cuối cùng, Tuyết Y vẫn là không thoát được tai mắt nhiều chuyện của cô gái nhỏ ấy.
Chỉ Tích đưa cho cô xem tờ báo mới nhất, bên trên là những lời bình phán của mọi người về sự việc tối qua. Chỉ một cái ôm đã khiến bao nhiêu người chú ý. Tuyết Y không muốn nhìn thêm, cô thở dài, né tránh đi những hình ảnh ấy.
Chỉ Tích trẻ tuổi những cái gì cũng dám nghĩ thật khiến cho Tuyết Y ngượng chín mặt, cô liên tục cự tuyệt cái trí tưởng tượng độc hại ấy.
"Cô đừng có suy nghĩ lung tung, tối qua không có chuyện gì cả."
"Vậy tại sao..."
"Tần quản gia..." Tuyết Y không muốn nhắc đến chuyện này liền gọi Tần quản gia đến. Cô thực sự muốn thoát khỏi đây.
"Tôi phải làm sao để Hoắc thiếu nguôi giận đây? Tôi sợ sau chuyện này mình sẽ bị đuổi việc mất."
Tần quản gia chỉ tao nhã cười, ngay một giây đã tìm cho cô một giải pháp.
"Tô tiểu thư nếu muốn chuộc lỗi thì có thể làm một vài món ăn trưa đem tới Hoắc thị cho thiếu gia. Bình thường cậu ấy rất ít khi được ăn trưa."
"Ý kiến này hay... nhưng mà... sao đột nhiên Tần quản gia lại gọi tôi là... Tô tiểu thư?"
Tần Phong ghé sát vào tai cô, nói nhỏ.
"Thiếu gia đã có chủ ý đưa tiểu thư tới bữa tiệc ấy thì chính là lúc phải thay đổi cách gọi, hơn nữa..."
"Không... không cần..." Tuyết Y lại cắt ngang với nỗi sợ giống hệt khi nãy.
"Gọi như bình thường là được rồi. Vậy bây giờ tôi làm đồ ăn sau đó sẽ đem tới Hoắc thị."
Tuyết Y rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa và theo gợi ý của Tần quản gia đi tới Hoắc thị. Tần Phong là một người rất tận tâm đến thiếu gia của mình, nhưng ông lại chưa đủ tinh tế để nhận ra được điểm khác lạ ở đây.
Hiện tại cô đang là giúp việc trong nhà với thân phận thấp kém, hơn nữa còn mang danh của Tô Mỹ. Sau tờ báo được tung ra ngày hôm qua thì đây chính là thời điểm nhạy cảm nhất của hai người. Nếu Tuyết Y cứ đi lại tới Hoắc thị không sớm thì muộn sẽ gặp thêm nhiều rắc rối.
Cô đủ thông minh để nhận ra được một điểm nhỏ này, nhưng vẫn làm theo lời của Tần quản gia, vì mục đích duy nhất không phải là muốn chuộc lỗi cho mình.
Tuyết Y đem theo cơm trưa đi tới đại sảnh để hỏi phòng, vừa hay cô lại bắt gặp Mặc Uyển Uyển từ ngoài đi tới. Lần này khác so với bữa tiệc hôm qua, Mặc Uyển Uyển tỏ ra rất vui mừng khi được gặp lại cô, tay bắt mặt mừng chạy tới.
"Cô là Tô Mỹ nhỉ?"
"Là tôi, cô là...?"
"Ừm... tôi là... bạn của Cảnh Thiên. Hôm qua ở bữa tiệc muốn tới làm quen nhưng đột nhiên có việc bận. Lần này được gặp cô ở đây quả thật là có duyên."
Thực ra Mặc Uyển Uyển đến là để tìm gặp Hoắc Cảnh Thiên thay ba mình bàn chuyện hợp đồng. Nhưng việc đó không quan trọng bằng chuyện tiếp cận Tuyết Y.
"Sau ngày hôm qua, tôi thực sự rất muốn gặp cô nhưng lại không biết làm cách nào. Hôm nay thật trùng hợp, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
Tuyết Y bất chợt cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói cả hai người trước giờ không quen nhau, vậy lý do gì mà Mặc Uyển Uyển lại muốn gặp cô đến thế? Mặc dù có chút ngờ ngợ nhưng Tuyết Y cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
"Hay là để lúc khác đi, tôi còn phải..."
Còn chưa để Tuyết Y nói xong, Mặc Uyển Uyển đã kéo cô ra khỏi công ty. Hai người họ chọn ngay quán cà phê gần đó để tiện trò chuyện.
"Mặc tiểu thư là muốn nói chuyện gì vậy?"
"Cô đừng cứ Mặc tiểu thư mãi nữa. Gọi tôi là Uyển Uyển được rồi."
Tuyết Y cũng gật đầu, cô uống một ngụm cà phê nhỏ, vẫn chưa biết cô ta rốt cuộc là đang muốn nói chuyện gì.
Ánh mắt của Mặc Uyển Uyển cứ liếc nhìn Tuyết Y, được một chút sau đó liền hỏi.
"Cô với Cảnh Thiên là có quan hệ gì vậy? Tôi quen anh ấy từ nhỏ, chưa từng thấy anh ấy dẫn bạn gái đi dự tiệc cả."
"Chuyện này... nói ra có chút dài... nhưng tôi không phải bạn gái của anh ấy."
"Không phải bạn gái? Vậy tại sao...?"
Để tránh bị hiểu lầm không đáng có, Tuyết Y liền kể lại.
"Nói nhỏ cho cô biết, tôi thực ra chỉ là giúp việc của Hoắc thị thôi. Hoắc tổng đưa tôi theo là để tôi làm bia đỡ đạn."
"Chỉ là... giúp việc?"
Nghe tới đây, Mặc Uyển Uyển siết chặt ly cà phê đá, trong lòng rân rân vui sướиɠ. Cô ta hiểu được ngay lời nói của Tuyết Y, làm bia đỡ đạn chính là vì không muốn thuận theo Tạ Mộ Dung biến bữa tiệc chúc mừng thành tiệc xem mắt.
Cô ta cũng thật ảo tưởng, nghĩ rằng anh làm như vậy là để chờ mình. Nét mặt của Mặc Uyển Uyển vui vẻ hơn hẳn, cô ta còn cứ nhìn về một phía mà nghĩ vẩn nghĩ vơ, cho tới khi Tuyết Y gọi mới giật mình.
"Uyển Uyển, cô sao vậy?"
Lúc này, ngay trên tòa nhà thứ sáu của Hoắc thị, Hoắc Cảnh Thiên đang nhàn nhã ngồi nghe điện thoại. Đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc.
"Tôi đã điều tra rồi, Mộ Dung Tuyết hình như không phải là người hạ thuốc. Tôi cũng bắt cô ta tới hỏi tận mặt, bản ghi âm tôi gửi anh rồi, anh có thể mở ra xem."
Lục Hạ vừa dứt lời, một file ghi âm đã được gửi tới máy tính của Hoắc Cảnh Thiên. Anh đặt điện thoại sang một bên, không nhanh không chậm mà bật nó lên.
"Tôi nói rồi, tôi không có!"
"Lời nói suông thì ai chẳng nói được? Cô có chứng cứ chứ?"
"Tôi thì lấy gì để làm chứng cứ? Tô Mỹ với tôi chỉ là vừa mới quen biết, rượu đó tôi còn hạ độc hại người được sao? Không thân không thù, tại sao tôi phải làm như vậy?"
"Mộ tiểu thư bình tĩnh, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi, đừng quá căng thẳng."
"Căng cái đầu anh ấy! Bắt rồi bịt mắt tôi lại thế này xem ai không căng thẳng cho được? Mau thả tôi ra!"
"Được được! Mấy đứa, đưa Mộ tiểu thư ra ngoài."