Tuyết Y đi lên lầu, tới được căn phòng mà người làm bảo, cô đứng ở bên ngoài, hít thật sâu, vừa định gõ cửa liền nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
"Mẹ vẫn làm à? Chỉ là có một công ty, đâu cần khoa trương đến vậy?"
"Có gì mà khoa trương. Với lại, mẹ cũng có tính toán cả rồi. Tối mai con nhất định phải có mặt, chuẩn bị thật kỹ đi."
Hoắc Cảnh Thiên lấy khăn lau đầu, giọng điệu hờ hững như chẳng có hứng thú. Vốn dĩ bữa tiệc này anh cũng không quan tâm là bao.
"Chuẩn bị? Con đâu có nói mình sẽ đi?"
"Đứa trẻ ngốc này! Đây là bữa tiệc quan trọng, con không đi không được!"
Nghe tới đây, Hoắc Cảnh Thiên liền im lặng. Anh không lạ gì suy nghĩ của mẹ mình, lại là mấy cuộc xem mắt vớ vẩn.
Thấy bên trong đã không còn tiếng động, Tuyết Y liền gõ cửa. Chỉ một chút sau, Hoắc Cảnh Thiên đi ra với độc một chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Phần thân trên ướt sũng lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc làm cho Tuyết Y suýt nữa muốn chạm tay vào nó.
"Có chuyện gì?"
Giọng nói ấy vừa vang lên, mộng cảnh trong đầu Tuyết Y đều tan biến. Cô vội nhắm chặt mắt lại, đưa cho Hoắc Cảnh Thiên chiếc áo khoác bằng hai tay, nói vội nói vàng giống như đi ăn cắp.
"Tôi... tôi muốn trả anh chiếc áo khoác, cảm ơn vì đã cho tôi mượn nó."
Anh nhíu mày nhìn cô một cách khó hiểu, nhưng rồi cũng nhận lấy nó. Nhìn thấy cô gái này, lại cùng với giọng nói hối thúc của mẹ mình, anh liền nảy ra một suy nghĩ.
"Được, ngày mai con sẽ đi."
Hoắc Cảnh Thiên dập máy, anh cúi thấp người, nhìn sâu vào đôi mắt như đang run lên của Tuyết Y.
"Ngày mai tôi sẽ đưa cô tới cửa hàng thời trang mua đồ."
"Mua... cho tôi?"
"Ừm. Tối mai cô sẽ cùng tôi dự một bữa tiệc với vai trò người đồng hành. Cụ thể ra sao tôi sẽ nói sau."
"Đi dự tiệc? Không được không được, tôi chưa bao giờ tới mấy nơi như vậy cả!"
Hoắc Cảnh Thiên lại cau mày nhìn cô, lần này giọng nói đã không còn thoải mái như trước.
"Cô không có quyền lựa chọn."
Nói rồi, anh đóng cửa lại, để cho Tuyết Y bơ vơ đứng đó vẫn chưa hiểu gì. Cô xuống nhà với tâm trạng vô cùng bất mãn, trong đầu hiện tại đang vẽ ra tám ngàn câu mắng chửi tên mặt lạnh kia.
"Cái đồ tảng băng lạnh không nói lý lẽ! Chuộc tôi về vừa lăng mạ tôi, bây giờ lại bắt tôi đi dự tiệc gì gì đó! Hừ, người đàn ông xấu xa kỳ lạ!"
Tuyết Y vừa mắng thầm trong bụng, vừa trở về phòng của mình. Cánh cửa căn phòng đóng lại, Tuyết Y mới thực sự được thoải mái nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, cô còn định gọi cho Tô Mỹ để thông báo về chuyện này. Nhưng sợ rằng bản thân làm liền cô ta, Tuyết Y liền đổi sang nhắn tin cho ba mình.
"Ba à, dạo này con có việc bận, có thể ba ngày nữa sẽ về. Đồ ăn trong tủ vẫn còn, ba đừng lo cho con."
Tin nhắn được gửi đi, Tuyết Y cứ vậy mà ôm chiếc điện thoại dần chìm vào giấc mộng. Cả một ngày hôm nay đúng thật là như một cơn ác mộng, cô thực sự hy vọng sau khi tỉnh dậy mình sẽ được nằm trong căn phòng nhỏ ở nhà, chứ không phải là trong căn biệt thự lớn này.
Sáng ngày hôm sau, khi bữa sáng vừa kết thúc, Tuyết Y liền bị Hoắc Cảnh Thiên gọi đến. Cô ngay lập tức có mặt, trên tay vẫn còn đang cầm dở chiếc búi rửa bát.
Nhìn thấy bộ dạng xuề xòa này, Hoắc Cảnh Thiên chẹp miệng đỡ trán, nhưng rồi anh cũng bình tĩnh nói.
"Để đó cho những người khác làm. Mau đi theo tôi."
Tuyết Y ậm ừ nghe theo, thời gian chưa tới năm phút đã chuẩn bị xong. Cô cúi đầu theo sau Hoắc Cảnh Thiên, vừa đi vừa thở dài, đột nhiên lại đυ.ng trúng thứ gì đó vừa ấm lại vừa cứng.
"Ây dô..."
Tuyết Y xoa xoa trán, cô ngước lên nhìn, là do không chú ý nên đã đập trúng lưng của Hoắc Cảnh Thiên.
"Tôi... tôi xin lỗi."
Nhìn cô gái ngốc trước mặt, anh đảo mắt rồi lên xe.
Ngồi trong xe với không khí căng thẳng suốt hai mươi phút đồng hồ, Tuyết Y cuối cùng cũng được ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cô còn chưa cảm nhận hết được sự mát mẻ của làn gió buổi sớm đã bị Hoắc Cảnh Thiên kéo vào trong một cửa hàng thời trang lớn.
Tuyết Y lon ton theo phía sau, lúc lại nhìn hướng này, lúc lại nhìn hướng kia. Cửa hàng này cũng thật hoành tráng quá rồi, toàn những thứ đắt tiền mà chắc cả đời cô sẽ không mua nổi.
"Hoắc tổng!" Nhân viên nữ ngay lập tức cúi chào cẩn thận. Lời chào hỏi này cũng khiến cho Tuyết Y ngộ ra, nơi này có lẽ cũng là của tên mặt lạnh ấy.
Dừng lại trước khu váy dạ hội của nữ, Hoắc Cảnh Thiên đẩy Tuyết Y về phía của nhân viên.
"Đồ tôi nói cô chuẩn bị thế nào rồi?"
"Đều ở đây, theo lời Hoắc tổng căn dặn, những bộ này đều là thiết kế sang trọng và mới nhất của cửa hàng chúng ta."
Nhân viên đem ra một hàng váy dạ hội, xung quanh tỏa ra toàn... mùi tiền khiến Tuyết Y cũng phải thầm cảm thán. Hoắc Cảnh Thiên xem đi xem lại vài bộ, sau đó lấy ra một bộ váy màu trắng trang nhã.
"Thử nó đi."
Tuyết Y mặc dù không dám mặc lên bộ đồ sang trọng này, nhưng cô lại càng sợ Hoắc Cảnh Thiên hơn, vì vậy cô chỉ có thể nghe lời và đi vào xong phòng thay đồ.
Tuyết Y bước ra, giống như mọi hào quang đều thuộc về cô. Hoắc Cảnh Thiên nhìn qua bộ đồ mà cô đang mặc trên người, khá nhẹ nhàng tao nhã, nhưng cũng rất sang trọng. Phần eo còn đính một dải pha lê lấp lánh và giá trị.
"Lấy bộ này đi. Những bộ trước đó đều gói hết lại."
"Hoắc tổng quả thật có mắt nhìn. Bộ đồ ấy thực sự rất hợp với vị tiểu thư này."
Tuyết Y bước ra từ phòng thay đồ, nghe anh nói muốn mua hết số đồ kia, cô liền chạy tới ngăn lại.
"Chờ đã Hoắc tổng, tôi... tôi không mua nổi nhiều đồ như vậy đâu. Số tiền kiếm được tôi còn phải trả nợ cho anh, tiêu xài phung phí thế này..."
Hoắc Cảnh Thiên liếc mắt xuống nhìn cô, không ngờ điệu bộ cầu xin của Tuyết Y cũng có thể khiến người khác động lòng đến thế. Nhưng trong mắt anh vẫn là không có chút cảm giác nào.
Hoắc Cảnh Thiên gạt đi lời nói của cô, sau khi nhân viên để một đống đồ trên tay Tuyết Y, anh liền thanh toán rồi quay người trở về.
Tuyết Y chật vật bê theo một đống đồ lớn theo sau Hoắc Cảnh Thiên, tới khi gần ra phía đại sảnh liền bị chú ý một một ánh mắt sắc lạnh.
"Uyển Uyển, cô xem, kia có phải là Hoắc Cảnh Thiên không?"