Dành Dành Nở Muộn

Chương 1

Tôi và Trì Tư Tự là bạn chơi với nhau từ tấm bé, cho đến khi anh ta quen Mạnh Thời Nam rồi bắt đầu như hình với bóng với cô ta.

Hôm ấy, tôi và cô ta cùng rơi xuống biển, anh ta đã không chút do dự mà bơi về phía cô ta.

Sau đó, anh ta đứng trước giường b ệ n h của tôi rồi nói: “Chẳng phải cậu biết bơi sao?”

Tôi nhắm mắt, không nói cho anh ta biết khi ấy chân tôi bị vướng vào lưới đ ánh cá.

1

“Trì Tư Tư, c ứ u tôi!” Tôi có cảm giác mình sắp bị sóng biển đánh dạt ra ngoài biển.

“Trì… Trì Tư Tự, c ứ u… c ứ u tôi!” Sóng biển, sóng sau xô sóng trước, tiếng cầu c ứ u của tôi cũng bị đứt đoạn.

Tôi biết bơi nhưng không biết chân bị vướng vào cái gì, kéo tôi xuống.

Mạnh Thời Nam cũng rơi xuống nước.

Nhưng có rất nhiều người xung quanh cô ta, hơn nữa chỗ cô ta rơi xuống vốn không sâu.

Còn người ở gần tôi, tôi có thể cầu c ứ u chỉ có một mình Trì Tư Tự.

“Anh Tư Tự, c ứ u em với!” Mạnh Thời Nam cách đó không xa bỗng cất tiếng.

Sóng biển lại ấp đến, tôi vội nín thở, như một trò đùa ác ý, chẳng mấy chốc đã rút.

Tôi cố gắng nhô đầu lên khỏi mặt nước, nhìn Trì Tư Tự vốn đang bơi về phía tôi nhưng khi nghe thấy tiếng của Mạnh Thời Nam, anh ta lại đột nhiên dừng lại.

“Trì Tư Tự! Chân tôi bị…”

Nước biển nhấn chìm những lời tôi chưa nói xong, đợi đến khi tôi cố gắng nhô đầu lên lần nữa thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Trì Tư Tự.

Anh ta không chút do dự, vứt bỏ tôi.

Tôi đã không thể vùng vẫy được nữa, tôi đã lấy hết sức bình sinh để cầu c ứ u Trì Tư Tự.

Trước khi trầm mình xuống biển, cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy là Trì Tư Tự bế Mạnh Thời Nam đi lên bờ.

Thật ra mọi thứ đều có dự báo từ trước, giữa tôi và Mạnh Thời Nam, anh ta chọn người kia đã có dấu hiệu từ lâu lắm rồi.

2

Tôi và Trì Tư Tự đã quen nhau chín năm.

Bố mẹ của hai đứa đều là bạn làm ăn, quan hệ rất thân thiết.

Cả hai thi chung một trường đại học, chỉ khác mỗi chuyên ngành.

Mới đầu, Trì Tư Tự đối xử với tôi không khác gì ngày trước, cho đến khi Mạnh Thời Nam xuất hiện.

“Trì Tư Tự, tôi thật sự không học nổi môn của giảng viên l a s á t này nữa, hay là tôi chuyển ngành sang học với cậu nhé.”

Tôi mở sách chuyên ngành rồi càm ràm với Trì Tư Tự đang ngồi ngay bên cạnh.

Anh ta nhìn tôi: “Cậu dốt như thế, tính vấy bẩn chuyên ngành của tôi à?”

Suốt ngần ấy năm, tôi đã quá quen với sự đ ộ c mồm đ ộ c miệng của anh ta rồi.

Anh ta sinh ra đã thế, mới đầu tôi còn thấy hơi khó chịu, nhưng sau này tôi nhận ra thỉnh thoảng anh ta mới như thế.

Ngày trước, lúc tôi làm v ỡ lọ hoa mẹ mới s ưu tầm được, anh ta đã khoanh tay đứng bên cạnh nói đểu tôi.

“Cậu chê mình sống quá lâu, tính c h ế t sớm đ ầ u th ai sớm à?”

Tôi vốn đã khó chịu, thấy anh ta nói thế, tôi tức đến nỗi cánh tay vô tình bị mảnh thuỷ tinh cứa phải.

Trì Tư Tự lập tức kéo tôi ngồi lên sô pha rồi bôi thuốc cho tôi, rõ ràng động tác dịu dàng, cẩn thận như thế nhưng cái miệng thì vẫn đâm chọc tôi.

“Sao làm gì cậu cũng không mang theo nã o vậy.”

Tôi ấm ức sụt sịt mũi, rút tay về.

Sau đó nói với anh ta: “Không cần cậu quan tâm, cậu về nhà mình đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa, cũng không muốn nghe cậu nói nữa!”

Anh ta mím môi nhìn tôi, sa sầm mặt mày.

Mãi lâu sau, anh ta mới lẳng lặng đứng dậy.

Tôi vẫn còn giận, ngồi im trên ghế mặc kệ anh ta, nhưng liếc thấy anh ta đang dọn dẹp mảnh thuỷ tinh vỡ dưới đất, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Đến tối mẹ về, tôi mới cuống.

Khi mẹ giận dữ hỏi tôi lọ hoa đâu rồi, Trì Tư Tự đã đứng chắn trước mặt tôi rồi nhận lỗi về mình.

Kết quả, anh ta bị mẹ c ấm túc trong nhà vài ngày.

3

Vậy nên, sau khi nghe anh ta nói xong, tôi cũng chỉ hừ một tiếng: “Không thì thôi, chuyên ngành của cậu có gì hay đâu.”

Trước kia tôi cũng từng nói như thế, khi đó anh ta chỉ bật cười, cũng chẳng nói năng gì.

Nhưng nay anh ta lại đặt bút xuống rồi chau mày nhìn tôi.

“Cậu có từng nghĩ, khi cậu hạ thấp một ngành nào đó thì có người đang vì học bổng của ngành đó mà cố gắng ngày đêm không? Cậu không cảm thấy câu nói này của mình rất ngớ ngẩn, đồng thời cũng hạ thấp cô ấy sao?”

Tôi đứng hình, vô thức hỏi lại: “Ai cơ?”

“Mạnh Thời Nam.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên ấy từ miệng của anh ta.

Về sau, Mạnh Thời Nam bắt đầu xuất hiện với tần suất dày đặc trước mặt tôi và Trì Tư Tự.

Mạnh Thời Nam kiên cường, thanh cao trong lời anh ta.

Tuy có cậu ấm theo đuổi, nhưng cô ta vẫn là một nữ sinh tỉnh táo chăm chỉ học tập để giành được học bổng, tự lực cánh sinh.

Trưa hôm đó tan học.

“Trì Tư Tự, trưa nay chúng ta tới đường Trường Vân ăn lẩu đi.”

Tôi đứng dưới toà nhà anh ta vừa mới tan học, vui vẻ nói.

Trì Tư Tự từ chối ngay: “Cậu đi ăn một mình đi, tôi đi với Thời Nam rồi.”

Quen biết Trì Tư Tự đã lâu, anh ta luôn gọi cả tên cả họ của tôi, Lương Chi

Nụ cười trên môi tôi cứng đờ, ngừng lại một chút nói: “Đi ăn cùng nhau được mà, dù gì cũng phải ăn cơm.”

“Cô ấy không ăn được cay, bỏ đi.”

Tôi chợt nhận ra điều khác thường, trước kia Trì Tư Tự không bao giờ nghĩ cho người khác như thế.

“Đi chung đi.” Không biết Mạnh Thời Nam đến từ bao giờ, cô ta phá vỡ cục diện bế tắc này.

Tôi đang định gật đầu thì Trì Tư Tự nắm cổ tay cô ta.

“Cố tỏ vẻ làm gì?”

Tôi có thể nghe ra, tuy là giọng điệu trách mắng nhưng lẫn trong đó còn có cả sự quan tâm.

Mạnh Thời Nam mỉm cười vỗ lên tay anh ta, an ủi: “Em có thể ăn được một chút cay, anh Tư Tự đừng lo.”

Trì Tư Tự giãn lông mày, nhìn tôi rồi nói: “Đi thôi.”

Tôi lề mề gật đầu: “Được.”

Giây phút ấy, tôi cứ ngỡ họ mới là bạn bè chơi thân từ nhỏ đến lớn.

Còn tôi mới là người ngoài.

4

Ngồi trong quán lẩu, trước đây chúng tôi chỉ ăn lẩu T ứ X uyên.

Nhưng hôm nay, vì cô ta Trì Tư Tự đã gọi lẩu uyên ương.

Tôi ngồi một bên nhìn hai người anh anh em em phía đối diện.

Mạnh Thời Nam nóng lòng muốn nếm thử đồ ăn trong nồi lẩu cay, nhưng vừa mới giơ đũa ra đã bị Trì Tư Tự ngăn lại.

Trì Tư Tự lại múc thịt viên trong nồi lẩu nấm cho Mạnh Thời Nam đang ấm ức, tỏ vẻ an ủi.

Tôi cúi đầu, tự dưng lại không có tâm trạng ăn nữa.

“Khụ khụ!”

Nghe thấy tiếng, tôi ngẩng đầu lên.

Trì Tư Tự vừa rót nước cho cô ta vừa nói: “Anh đã bảo em không ăn được rồi mà, còn cố thử làm gì!”

Tôi nhìn gương mặt bị sặc đến nỗi đỏ ửng của Mạnh Thời Nam, đang định rót nước cho cô ta một cốc nước nữa.

Vừa đưa nước thì lại bị Trì Tư Tự giơ tay cản lại.

“Bỏ đi.”

“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

Trì Tư Tự kéo Mạnh Thời Nam đứng dậy, nhìn tôi rồi nói: “Chẳng phải tôi đã bảo cô ấy không ăn được cay rồi sao?”

Tôi nhất thời không hiểu, tại sao anh ta lại đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.

“Hai người đi đâu vậy?” Tôi thấy Trì Tư Tự đã cầm túi xách của Mạnh Thời Nam lên.

“Chúng tôi đến nhà hàng khác, cậu tự ăn đi.”

Trì Tư Tự lạnh lùng để lại câu nói đó rồi kéo Mạnh Thời Nam ra khỏi nhà hàng.

Nước lẩu sôi ùng ục, tôi còn đang ngẩn người nhìn hàng ghế trống trơn đối diện.

“Cô có cần thêm nước không?”

Tôi hoàn hồn, gượng cười nói với nhân viên: “Được, cảm ơn.”

Hơi nóng bốc lên, mắt tôi cũng rưng rưng.

Hôm đó, tôi đã bỏ hết đồ đã gọi vào trong nồi lẩu cay.

Đến khi không ăn nổi nữa, tôi mới ngừng nhét thức ăn vào miệng.

Giữa trưa, Trì Tư Tự nhắn tin cho tôi: “Xin lỗi, tôi không cố tình nổi giận với cậu.”

Tôi nhìn nó mấy giây, sau đó làm như không có gì, tắt điện thoại, cũng không trả lời anh ta.

5

Lúc gần đến ký túc xá, đứng từ xa tôi đã trông thấy Trì Tư Tự đang đứng đợi mình dưới tầng.

Tôi mím môi, vẫn đi qua đó.

“Có chuyện gì không?”

Trông mặt anh ta hơi khó coi: “Sao cậu không rep tôi?”

Tôi “ồ" lên một tiếng, không ngờ anh ta lại hỏi như thế, bèn cười nói: “Quên mất, xin lỗi.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi lâu sau mới hỏi: “Cậu sao thế?”

“Chẳng sao cả.” Tôi trả lời anh ta bằng giọng điệu giống như ngày thường.

Trì Tư Tự thở dài: “Đừng tị nạnh nữa, trưa mai tôi sẽ đi ăn với cậu.”

Nói rồi, anh ta lại muốn xoa đầu tôi.

Tôi né tránh, cười nói: “Không cần, hôm nay tôi ăn nhiều quá, sắp tới cũng không muốn ăn lẩu nữa.”

Bàn tay của anh ta dừng giữa không trung: “Ngày mai ăn cái khác.”

Tôi đá hòn đá dưới chân, nhìn anh ta rồi xin lỗi: “Nhưng ngày mai tôi đi với bạn cùng phòng…”

“Cậu có ý gì.” Trì Tư Tự ngước mắt lên nhìn tôi, tôi không nhìn ra trong đó có cảm xúc gì.

Anh ta mỉm cười châm chọc, chậm rãi cất tiếng: “Sao trông có vẻ như tôi đang cầu xin cậu đi ăn với mình vậy? Chỉ là một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới, cậu vẫn còn giận, chưa chịu thôi à.”

“Tôi hỏi cậu lần cuối, ngày mai…”

“Ngày mai tôi đi với bạn.” Tôi ngắt lời Trì Tư Tự, trả lời thẳng.

Mạnh Thời Nam không chỉ làm thay đổi thái độ của Trì Tư Tự dành cho tôi, bởi sự xuất hiện của cô ta đột nhiên khiến tôi tỏ tường rất nhiều điều, tôi và anh ta không thể trở lại như xưa được nữa.

Trì Tư Tự tức quá hóa cười: “Tuỳ cậu.”

Đó là lần đầu tiên chúng tôi tạm biệt trong không vui.