Chuyện bữa tối Thượng Quan Yêu Na chưa bao giờ phải bận tâm. Cô nằm trên sofa xem phim hoạt hình một lát, chỉ chốc lát sau Thượng Quan Yêu Thiên đã bưng đồ ăn đi ra kêu cô ăn cơm.
Anh biết rõ những món Thượng Quan Yêu Na thích và ghét, cho nên Thượng Quan Yêu Na cũng rất vui lòng về nhà ăn cơm.
Ba người ngồi trên bàn ăn, chuẩn bị bắt đầu dùng bữa.
Ban đầu Thượng Quan Yêu Na còn thành hật, đồ ăn Thượng Quan Yêu Thiên kẹp cho cô cô đều ăn hết, khiến Quân Vũ ngồi bên cạnh trêu ghẹo: “Thượng Quan Yêu Thiên, tay nghề nấu ăn với sự săn sóc của anh, nếu em mà là con gái thì em đã gả cho anh rồi.”
“Ai thèm cưới cậu?” Thượng Quan Yêu Thiên lườm cậu ta.
Thượng Quan Yêu Na cười trộm một tiếng, dùng khóe mắt nhìn Quân Vũ.
Chân cô ở dưới gầm bàn cứ vặn tới vặn lui, cảm thấy tiểu huyệt từ sau trận kịch chiến ở bãi biển ban ngày đến giờ càng đói khát hơn, lúc này ngứa ngáy, khiến cô cứ muốn giở trò.
Quân Vũ ăn cơm ngấu nghiến, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Yêu Na, trong lòng nghĩ nên tìm đề tài như thế nào để Thượng Quan Yêu Thiên không bắt bẻ.
Lúc này, cậu ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó gác lên eo mình. Cậu ta cúi đầu xuống thì thấy là một bàn chân trắng nõn, đến từ Thượng Quan Yêu Na. Cậu ta suýt nữa bị sặc cơm.
Thượng Quan Yêu Na chớp mắt với Quân Vũ, ngón chân móc lấy dây thắt lưng của cậu ta, dùng đầu ngón chân tròn trịa cọ xát làn da trong quần, tràn đầy ý ám chỉ.
Quân Vũ cũng không phải là loại người chưa từng trải. Tiếp nhận được tin tức của Thượng Quan Yêu Na, trong lòng cậu ta cũng bắt đầu phấn khởi, không còn tâm trạng ăn cơm mà lén lút vươn một tay cởi dây thắt lưng của mình ra, kéo khóa quần xuống, sau đó không nhúc nhích.
Thượng Quan Yêu Na cố gắng thò chân kẹp lấy viền qυầи ɭóŧ của cậu ta, sau đó mưu toan tiếp tục mò xuống phía dưới, tốn rất nhiều công sức mới thành công. Cô cảm thấy “thứ đó” đã nảy ra.
Kế tiếp, một bàn tay mạnh mẽ bắt được bàn chân của cô, đặt lên trên cự vật. Một chân khác của Thượng Quan Yêu Na cũng đặt lên, để cậu ta nắm chặt chân mình, cảm nhận được đại nhục bổng dần dần căng phồng sung huyết, mạch máu nổi lên giữa lòng bàn chân của mình.
“Shhhh….” Thân thể Quân Vũ khẽ cựa quậy, không nhịn được cất tiếng rêи ɾỉ, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu. Thượng Quan Yêu Na vừa mới đạp nhẹ cậu ta một phát, cậu ta bị đạp mà cảm thấy sung sướиɠ một cách đáng xấu hổ.
“Vẻ mặt của cậu là sao vậy hả?” Thượng Quan Yêu Thiên ghét bỏ liếc cậu ta. Trong mắt Thượng Quan Yêu Thiên, Quân Vũ chưa từng bình thường được một lần.
“Có phải anh Quân Vũ chưa có bạn gái không? Cần anh trai em giới thiệu cho anh một cô bạn gái không?”
Thượng Quan Yêu Na hỏi đổ thêm dầu vào lửa, bàn chân lại không lưu tình ma sát với đại nhục bổng, dùng ngón chân đá lên lỗ xuất tinh, làm cho bàn chân dính vào một chút dịch tuyến tiền liệt, càng thêm trơn trượt.
“Ư… Không có.” Quân Vũ cắn quai hàm, tay cầm đũa siết chặt thành nắm đấm, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Yêu Na khiếm thao.
“Em hỏi chuyện này làm gì? Muốn yêu đương thì tự đi mà tìm bạn gái.” Thượng Quan Yêu Thiên liếc nhìn Thượng Quan Yêu Na, ánh mắt hơi cảnh giác.
Nhưng thấy cặp chân dài trắng nõn của Thượng Quan Yêu Na không hề e dè lắc qua lắc lại dưới gầm bàn ngay trước mắt mình, anh lại quay đầu sang chỗ khác.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này, Quân Vũ đã chảy đầy mồ hôi, khẽ thở hổn hển, ánh mắt đen tối nhìn Thượng Quan Yêu Na.