"Tiểu Trì đừng giận, tôi bôi thuốc cho cậu."
Người đàn ông bên ngoài đập cửa, trong đầu Vân Trì ngập tràn suy nghĩ muốn nằm trong chăn giả chết. Cậu vẫn chưa hết giận, không thể mở cửa được.
"Ngài hệ thống, tôi muốn mua thuốc."
Cái chuyện như bôi thuốc này, bản thân cậu cũng làm được!
Thuốc trong cửa hàng hơi đắt, Vân Trì mua một lọ thuốc giảm sưng tốn mất hai mươi điểm tích lũy. Tiếng gõ cửa bên ngoài đã ngừng lại, không biết có phải người ngoài kia đã từ bỏ suy nghĩ mở cửa hay chưa.
Vân Trì lật chăn ra, tụt quần áo xuống.
Lúc cởi đồ lót hơi khó khăn, nước da^ʍ chảy ra khiến hai lỗ nhỏ và qυầи ɭóŧ dính chặt lấy nhau, khi tụt xuống, chất vải cọ vào nếp gấp mềm mại nhạy cảm, kéo ra một sợi chỉ bạc nhớp nháp, tiếng lép nhép phát ra khiến Vân Trì đỏ tai.
Cửa huyệt ướŧ áŧ không chỉ dính nước da^ʍ trong suốt mà còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc sệt, hai cái lỗ trông rất bẩn.
Thấy chất lỏng tiết ra trên qυầи ɭóŧ của mình, Vân Trì duỗi chân cởϊ qυầи ra, để chân trần đi vào phòng tắm tắm rửa.
Nước từ vòi hoa sen chảy qua cửa huyệt khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bị Hạ Úc cᏂị©Ꮒ lâu như vậy, hai cửa huyệt đã xuất hiện khá nhiều vết thương nhỏ không nhìn rõ, khi đυ.ng đến nước nóng liền có cảm giác đau ngứa khó chịu như bị kiến cắn.
"Á!" Vân Trì giật mình kêu lên, vội vàng khép chân lại, không dám để nước chảy vào giữa đùi nữa.
Vân Trì dùng nước rửa sạch cửa huyệt, cửa huyệt đã sưng tấy, cậu không dám giơ tay tách rộng ra để rửa bên trong. Sau khi rửa sạch cảm giác nhớp nháp đi, Vân Trì còn không dám dùng khăn lau, cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên giường.
Tay cậu cầm lọ thuốc mỡ vừa mua trong cửa hàng, hai chân mở rộng, cố gắng cúi đầu xuống nhìn cái lỗ của mình. Vân Trì để nó khô tự nhiên, không khí hơi lạnh cũng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng huyệt nhạy cảm, Vân Trì không phân biệt được thứ đang chảy ra là nước da^ʍ hay nước chưa lau sạch lúc tắm.
Để yên một lúc, vùng da xung quanh miệng lỗ khô hơn chút, Vân Trì mới dùng ngón tay quẹt một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên miệng huyệt.
Thuốc mỡ hơi lạnh, lúc bôi lên, cảm giác đau đớn đã giảm đi khá nhiều. Khi ngón tay muốn tiến vào trong để bôi thuốc, lỗ sưng tấy đến mức khó luồn ngón tay vào, đau đến nỗi Vân Trì không dám tiếp tục bôi.
Cậu thoa thuốc một cách qua loa, cất thuốc mỡ đi, rửa tay xong liền để mông trần nằm trên giường rồi ngủ.
Ở trong phó bản cậu đã bị cᏂị©Ꮒ mãnh liệt cả một tối, vẫn chưa được nghỉ ngơi cẩn thận.
Cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, Vân Trì ngủ rất say, ngay cả tiếng mở cửa cũng không đánh thức cậu dậy.
Hạ Úc đi vào nhưng không bật đèn, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, bao gồm cả hai cái lỗ đang lộ ra ngoài do Vân Trì không mặc quần áo.
Cửa huyệt đã bôi thuốc, trông lóng lánh.
Người đẹp sợ đau, không dám khép chân lại, cứ mở rộng hai chân, hai lỗ nhỏ sưng đỏ lộ ra trong không khí. Dường như cảm thấy tầm mắt cháy bỏng của Hạ Úc, hoa huyệt run rẩy co bóp, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc bị đẩy ra, làm bẩn hoa huyệt lần nữa.
Hạ Úc nhìn mà đỏ mắt, trong tay xuất hiện một cái vòi dài, đầu kia của vòi có một quả cầu nhỏ có kích thước cỡ ngón tay cái.
Vòi không thô, rất mảnh.
Hạ Úc bôi một lớp thuốc mỡ dày lên vòi và quả cầu nhỏ, banh chân Vân Trì ra rộng hơn, quả cầu khẽ thăm dò ở cửa huyệt vài cái rồi nhẹ nhàng tiến vào trong hoa huyệt.
Quả cầu rất nhỏ, vòi cũng mỏng, dị vật tiến vào hoa huyệt mang đến cảm giác hơi khó chịu, rất nhanh sau đó cảm giác này đã biến mất.
Quả cầu nhỏ thuần thục đi vào trong, chạm tới vách hoa bị sưng tấy, bôi thuốc vào đó.
"A!" Vân Trì mở mắt, hơi lạnh từ thuốc mỡ và kɧoáı ©ảʍ do hoa huyệt bị đâm đan xen nhau.
Cậu nhìn người đang ở giữa hai chân mình, bất giác duỗi chân, cố gắng đá hắn đi.
Hạ Úc giữ chặt chân của Vân Trì, rút vòi dài đang cầm trong tay ra, bên trên dính hỗn hợp nước da^ʍ và thuốc mỡ.
"Anh!" Vân Trì không biết mình nên hỏi hắn ta vào bằng cách nào hay chửi hắn lợi dụng lúc cậu đang khó khăn mà giở trò.