Sau khi nền gạch bị ướt, đi chân trần rất trơn, dưới đất còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nước rửa sạch vẫn chưa chảy hết vào cống.
Vân Trì không chú ý và đạp lên nó.
"A!" Vân Trì hét lên, mông đập xuống nền, tình cờ nuốt luôn dươиɠ ѵậŧ giả đang cắm chặt trên mặt đất.
Cúc huyệt nhanh chóng bóp chặt lấy thứ vừa tiến vào. Chỉ còn bao tinh hoàn ở dưới đế chưa đâm vào, dươиɠ ѵậŧ giả chạm vào nơi sâu nhất, trực tiếp chèn vào miệng kết tràng, đẩy lỗ mở ra.
Vừa đau vừa sướиɠ…
Vân Trì há miệng thở hổn hển, tay chân mất hết sức lực, khó lắm mới bò dậy một chút nhưng vì sàn quá trơn mà lại đâm vào sâu hơn.
"Ngài… ngài hệ thống, cứu… Cứu tôi…" Vân Trì hoàn toàn kiệt sức, nền nhà quá trơn khiến cậu hoàn toàn đè lên dươиɠ ѵậŧ giả, không thể di chuyển.
Cậu vừa rửa ruột, bây giờ lại bị món đồ này chơi đùa, cả người mất hết sức lực, chỉ biết cầu cứu hệ thống.
Nhưng Vân Trì quên mất, thứ bảo cậu mua máy rửa ruột là hệ thống, thậm chí hệ thống còn muốn cậu thụt rửa thêm lần nữa.
[Chẳng phải vẫn đâm vào rất dễ đấy sao?]
Giọng điệu của hệ thống khiến Vân Trì cảm thấy hơi quen thuộc nhưng bộ não không thể suy nghĩ nhiều khiến cậu không nhớ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Cũng may tuy hệ thống nói vậy nhưng vẫn đưa ra ý kiến.
[Trải khăn tắm ra, đặt tay lên khăn tắm, từ từ bò ra ngoài.]
Vân Trì kéo chiếc khăn bị rơi sang một bên. Chiếc khăn được trải trên nền, nước trên sàn đã được lau khô, Vân Trì đặt tay lên khăn và từ từ bò ra khỏi hung khí.
Cúc huyệt nuối tiếc bóp chặt khi qυყ đầυ rời khỏi vách thịt, cửa huyệt tê ngứa.
Vân Trì nhìn chiếc dươиɠ ѵậŧ giả gắn chặt trên mặt đất với nỗi sợ hãi kéo dài, cậu nhanh chóng cạy chiếc cốc hút bên dưới ra, cốc hút rời khỏi nền, có thể nhấc dươиɠ ѵậŧ giả lên một cách dễ dàng.
Sau khi rửa sạch dươиɠ ѵậŧ, Vân Trì ném nó vào trong hộp rồi cất vào tủ quần áo trong phòng.
Đây là căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, Vân Trì chọn phòng ngủ chính lớn nhất để ở, phòng còn lại rất sạch sẽ, không có dấu hiệu của người ở.
Vân Trì nằm trong phòng vài ngày, xem qua tất cả các vật phẩm trong trung tâm mua sắm tích điểm, sau khi tiêu hết một trăm điểm, cậu đã có trong tay một vài vật phẩm đơn giản và một số đồ dùng hàng ngày.
Vật phẩm kia đã tốn mất sáu mươi điểm tích lũy của cậu, đó là một lọ thuốc, nghe nói có thể hạ gục NPC mạnh nhất trong phó bản, không biết có đúng như vậy không.
Vân Trì phải biết, sau khi rời khỏi phó bản tân thủ sẽ có bảy ngày để nghỉ ngơi, bảy ngày này để người chơi mới có thể khám phá thế giới. Nhưng Vân Trì lại lười ra ngoài, hễ ra ngoài lại có một đống người nhòm ngó vẻ ngoài xinh đẹp của cậu, thay vì bị đôi mắt của người khác nhìn chằm chằm thì ở nhà còn tốt hơn.
Bị Liễu Ngọc Bạch giày vò bảy ngày, Vân Trì lại nghỉ ngơi bảy ngày, cũng coi như lấy lại sức lực. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy kỳ lạ, dường như cậu đã quen với cảm giác bị cᏂị©Ꮒ, có vài lúc cảm thấy vách thịt phía sau ngứa ngáy, muốn được thứ gì đó đâm sâu vào.
Nhưng việc xảy ra trong phòng tắm ngày hôm đó đã khiến Vân Trì sợ, cậu chỉ có thể nằm trên giường dùng ngón tay xoa dịu, tuy vậy vẫn cảm thấy không đủ.
[Ngón tay gầy như vậy, sao có thể thỏa mãn?]
Vân Trì không để ý tới hệ thống nhưng hệ thống càng quá đáng hơn, cậu không có cách nào để ngăn lại giọng nói trong đầu.
[Chẳng phải trong tủ quần áo vẫn còn một thứ to lớn sao? Ăn nó đi, như vậy Tiểu Trì sẽ thỏa mãn.]
Chỉ dùng ngón tay đâm rút đã thấy không thỏa mãn rồi, giờ đây hệ thống còn dụ dỗ cậu, Vân Trì càng thèm muốn hơn. Nhưng thứ giấu trong tủ quần áo không thể lấy ra, không thể để chuyện trong phòng tắm xảy ra thêm lần nữa!
Vân Trì dứt khoát rửa tay, cúc huyệt bóp chặt, dù không thỏa mãn cũng phải ráng nhịn.
Bị hệ thống làm phiền, bảy ngày nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, Vân Trì lại tiến vào phó bản.
[Người chơi đăng nhập thành công, phó bản lần này: Lời đồn trong trường học.]