Sau Khi Vạn Nhân Mê Yếu Ớt Xuyên Vào Các Thế Giới Vô Hạn Lưu Bị Bắt

Quyển 2 - Chương 1: Lời đồn trong trường

Chân Vân Trì vẫn mềm nhũn, cậu loạng choạng đứng dậy, hoang mang nhìn xung quanh.

[Phó bản tân thủ: Tân nương gả thay.

Trạng thái: Đã hoàn thành.

Phần thưởng: Tích lũy 100 điểm.

Nhận được kỹ năng: Sự yêu chiều của NPC.

Hiệu quả kỹ năng: Sử dụng với NPC trong phó bản sẽ có cơ hội đạt được lòng tin của NPC.]

Tiếng thông báo kết thúc phó bản của hệ thống vang lên trong đầu, lúc này Vân Trì mới phản ứng lại, cậu đã thông qua phó bản Tân nương gả thay, bây giờ không trong đó nữa.

Cậu đã sống sót qua bảy ngày dưới sự chăm sóc của Liễu Ngọc Bạch!

Cũng không biết khi Liễu Ngọc Bạch đột nhiên thấy cậu biến mất sẽ phản ứng thế nào, tiếc là không thể nhìn được.

Tâm trạng của Vân Trì rất tốt, khi vừa lấy lại sức liền đứng dậy, tò mò nhìn xung quanh.

Đây không phải thế giới mà cậu sống mà là một thế giới cậu chưa từng thấy. Bên dưới Vân Trì có một trận pháp, người xung quanh đi qua đi lại không hề để ý đến cậu.

Một người đi về phía Vân Trì, mắt cậu sáng lên, vừa định hỏi thăm về tình hình ở đây liền nhìn thấy người kia đi xuyên qua cơ thể mình.

Vân Trì hoảng hốt nhìn lại mình, cậu giơ tay sờ lên mặt, không phải là ảo ảnh. Nhưng người khác không phát hiện ra sự tồn tại của cậu, chẳng lẽ đây là một phó bản khác?

Lời giải thích của hệ thống từ từ hiện ra.

[Chào mừng đến với thế giới của tôi, hiện tại đây là khu vực nghỉ ngơi chuẩn bị cho cậu.]

Trong đầu Vân Trì nảy ra rất nhiều thông tin, trong đó có một tấm bản đồ, cậu biết rõ mình phải đi đâu.

Vân Trì bóp chặt cửa sau, mông cũng không còn đau như trước nữa. Cậu ra khỏi trận pháp, đi theo hướng chỉ dẫn trong đầu.

Sau khi Vân Trì ra khỏi trận pháp, nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào cậu.

Vân Trì đã quen với việc bị mọi người chú ý, cậu không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là trong bụng cậu vẫn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, ít nhiều gì cũng thấy xấu hổ.

Vân Trì không thể đi nhanh, phải tỏ ra tự nhiên nhất có thể, không được để người khác phát hiện điều kỳ lạ ở bản thân.

Đi một hồi lâu, Vân Trì đã đến vị trí đánh dấu trên bản đồ, cậu ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt.

Không ngờ là nơi này, hóa ra cậu có thể sống trong một khu dân cư cao cấp, còn có bảo vệ trực ngoài cổng, cỏ cây xanh tươi trong khu khiến mọi người cảm thấy dễ chịu.

Vân Trì sải bước đi vào, có vài người kỳ lạ bám theo cậu, lẩm bẩm vài câu rồi rời đi một cách miễn cưỡng.

Nơi đây mỗi tầng là một nhà, từ khi bước vào đây Vân Trì luôn cảm thấy bất ngờ, khóa cửa là loại mở khóa bằng vân tay, trong phòng rất sạch sẽ giống như vừa có người quét dọn.

Ga đệm có mùi hương của ánh nắng, Vân Trì rất thích.

Cậu vừa vào phòng liền nhanh chóng đi vào phòng tắm. Vân Trì cởϊ qυầи áo rồi bật vòi hoa sen, nước ấm chảy ra rào rào.

Phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ không giữ được trôi theo làn nước nhưng còn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn dính ở vách thịt, còn ở nơi sâu hơn.

Vân Trì do dự một lúc, một tay cậu chống trên mặt đất, tay còn lại duỗi hai ngón ra xoay tròn quanh cúc huyệt, cúc huyệt dễ dàng mυ'ŧ ngón tay vào, cảm giác kỳ lạ khiến Vân Trì phát run.

Chẳng trách Liễu Ngọc Bạch luôn muốn cᏂị©Ꮒ cậu, chỉ là hai ngón tay thôi mà đã sướиɠ như vậy, Vân Trì cũng muốn tự cᏂị©Ꮒ chính mình.

Hai ngón tay từ từ móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính trong cúc huyệt ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc sệt chảy theo làn nước ấm.

Ngón tay khám phá bên trong cơ thể, hai ngón tay thon dài rất nhanh đã khiến Vân Trì thấy không thỏa mãn.

Ngón tay đυ.ng vào phần thịt mềm nhô lên bên trong, kɧoáı ©ảʍ bùng nổ, cổ họng Vân Trì phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Đầu gối cậu mềm nhũn, khuỷu tay chống trên sàn nhà, ngón tay đâm rút trong hoa huyệt trượt ra, Vân Trì bất lực nằm bò trên nền gạch trơn nhẵn.

[Không lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra à?] Đột nhiên hệ thống lên tiếng.

Không hiểu sao Vân Trì lại nghe được ý trêu chọc trong lời của hệ thống, có lẽ do cậu nghe nhầm.

[Mười điểm tích lũy nhận được máy rửa ruột, còn có một món quà nhỏ. Bình thường giá bán là ba mươi điểm đấy, hôm nay có hoạt động, mua không?]