Lý Kiều Kiều mặt không đổi sắc kéo Vương Ngân Liên xuống nước, dù sao cô ta trước giờ cũng chưa từng tôn trọng bà thím hai này.
Hơn nữa...Loại chuyện này cô ta không tin không có đàn ông nào chịu để yên được!
Nói xong, Lý Kiều Kiều lại cười ngọt ngào, nhìn Lý Ngọc Lan nói: “Chị họ, chắc chị đi gặp người đàn ông kia rồi nhỉ? Nghe nói người đàn ông kia có điều kiện rất tốt.”
Lý Kiều Kiều thời khắc nào cũng chú ý Cố Thâm, thấy tay đang gọt táo kia quả nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt càng sâu.
Hiểu lầm đi, hiểu lầm Lý Ngọc Lan chính là một người phụ nữ tham lam hư vinh, chịu không nổi khổ!
Nhưng động tác của Cố Thâm chỉ dừng lại trong chớp mắt, lại mặt không đổi sắc đưa quả táo đã gọt xong cho Lý Ngọc Lan.
Lý Ngọc Lan nhận lấy, liếc mắt nhìn Cố Thâm một cái, nói: “Anh ra ngoài trước đi.”
Cố Thâm có chút do dự, nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Ngọc Lan, vẫn nghe lời đi vào trong phòng.
Trước khi đi còn không yên tâm nói một câu: “Có chuyện gì em nhớ gọi anh.”
Lý Kiều Kiều thấy Lý Ngọc Lan thế nhưng đẩy Cố Thâm ra, trong lòng có chút khó chịu, chỉ coi như cô đang sợ hãi.
Cũng đúng, Cố Thâm bề ngoài tuy rằng không nói gì, trong lòng chắc chắn rất để ý, nói không chừng hiện tại bắt đầu hoài nghi Lý Ngọc Lan có thừa dịp anh không ở nhà đi gặp người đàn ông khác hay không.
Nghiêm trọng hơn một chút, nói không chừng còn có thể hoài nghi đứa nhỏ trong bụng Lý Ngọc Lan có phải là con của anh hay không!
Nghĩ tới đây, Lý Kiều Kiều hối hận chính mình vừa rồi lại không nói nhiều thêm mấy câu.
Lý Ngọc Lan liếc mắt nhìn các loại cảm xúc biến ảo trên mặt Lý Kiều Kiều, vừa đoán liền biết cô ta chắc đang muốn gây chuyện.
Cô cắn một miếng táo, giòn tan ngọt ngào rất khai vị, một lần nữa nhìn chằm chằm Lý Kiều Kiều, nói: “Cô vừa nói chuyện kia là muốn châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng chúng tôi?”
Bóng dáng Cố Thâm đã không còn nhìn thấy nữa, Lý Kiều Kiều phục hồi tinh thần lại, làm bộ ngây thơ che miệng, nói: “Cái gì? Chị họ, sao chị lại nghĩ như thế chứ? Em không ngờ mình lại có ý đấy đâu? Nhỡ để anh rể hiểu nhầm em thì không tốt mới đâu, để em đi giải thích với anh ấy.”
Lý Kiều Kiều đứng lên muốn đi tìm Cố Thâm.
Lý Ngọc Lan bị loạt hành động của cô đều phải xem cười, nói thẳng: “Ngồi lại cho tôi.”
Lý Kiều Kiều không tình nguyện ngồi lại ghế.
“Nhưng những gì em vừa nói cũn là sự thật.” Lý Kiều Kiều không đau không ngứa đâm Lý Ngọc Lan một câu, “Nếu anh rể tin chị, chắc chắn sẽ không nghi ngờ.”
Lý Ngọc Lan không nói lời nào, chú ý tới động tĩnh bên ngoài, thu liễm biểu tình.
Yo, mọi người đang đến rồi, chỉ là vấn đề thời gian.
Lý Ngọc Lan cũng lười chơi đùa với tên ngu xuẩn như Lý Kiều Kiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tình cảm của chúng tôi đương nhiên tốt, ngược lại là cô, một đôi mắt đều dính trên người đàn ông của tôi kia kìa, thế nào? Cô coi trọng người đàn ông của tôi à?”