Hai nhân viên công tác ở trong tiểu viện cũng nghe được thanh âm của Đại Bảo, cho rằng Lý Kiều Kiều là thân thích nhà bọn họ, cho nên cũng không thèm để ý, lên tiếng chào hỏi Cố Thâm, Lý Ngọc Lan rồi đi khỏi.
Lý Kiều Kiều đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cô ta vừa rồi không lộ diện trước mặt bọn họ, hiện tại lại thay quần áo, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Hai nhân viên công tác muốn rời đi nhất định phải đi ngang qua Lý Kiều Kiều.
Mắt thấy hai người bọn họ cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi lướt qua, Lý Kiều Kiều cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi cô ta vui mừng, người đàn ông mặt non kia đột nhiên lại lùi lại vài bước trở lại trước mặt Lý Kiều Kiều, đánh giá mặt cô ta vài giây, mới nói: “A đúng, chính là cô!”
Lý Kiều Kiều vững vàng nói: “Đồng chí, tôi không quen biết anh!”
“Cái gì không biết chứ?” Người đàn ông mặt non sờ sờ ót, ngay thẳng nói, “Chúng ta vừa gặp nhau cơ mà? Cô còn đưa chúng tôi đến đây!”
Nói xong, người đàn ông mặt non lại nhìn về phía Cố Thâm và Lý Ngọc Lan, chỉ chỉ Lý Kiều Kiều rồi giải thích: “Cô ta chính là người tố cáo.”
Lý Kiều Kiều nghe vậy lập tức nhìn về phía Cố Thâm, quả nhiên thấy ánh mắt Cố Thâm hơi híp lại.
Lý Ngọc Lan cũng đang nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lý Kiều Kiều hoảng hốt, nhưng vẫn phủ nhận: “Anh nói bậy cái gì vậy? Tôi hoàn toàn chưa gặp mấy người, tôi tới đây để tìm chị họ cơ mà!”
“Tôi còn lâu mới nói bậy!”Người đàn ông mặt non cũng có chút nóng nảy, “Rõ ràng chính là cô, nốt ruồi đen trên tay kia tôi còn nhớ rõ!”
Anh Lưu vẫn không lên tiếng, đầu óc vừa chuyển xem như hiểu rõ quan hệ giữa mấy người này.
Anh Lưu gọi người đàn ông mặt non, bảo anh ta đừng ầm ĩ nữa, chỉ nói một câu: “Đồng chí nữ này nhìn qua quả thật có chút quen mắt, cơ mà trong văn phòng chúng ta còn có việc, chúng tôi đi trước.”
Nói xong, hắn giữ chặt còn có chút đàn ông mặt không phục, bắt buộc đem người mang đi.
Lúc này cũng chỉ còn lại người một nhà Lý Ngọc Lan và Lý Kiều Kiều.
Lý Kiều Kiều trên mặt lộ ra một nụ cười xấu hổ, chỉ số thông minh quay về: “Hai người vừa rồi là ai thế chị họ? Tự dưng nói bọn họ quen biết em, đúng là kỳ lạ!”
Lý Ngọc Lan nhìn Lý Kiều Kiều, mỉm cười như không hỏi: “Cô không biết hai người kia là ai sao?”
Lý Kiều Kiều cho rằng Lý Ngọc Lan tin tưởng, lập tức nhanh chóng gật đầu: “Đúng, em căn bản không biết bọn họ là ai? Đúng rồi, chị họ, bọn họ là ai? Sao lại đến nhà chị thế này?”
“Cô không biết bọn họ là ai, vừa rồi vì sao hỏi không hỏi đã trực tiếp phủ nhận rồi?” Lý Ngọc Lan không nhanh không chậm nói, “Biểu hiện vừa rồi của cô thật giống như...Chột dạ khi làm kẻ trộm.”
Biểu tình trên mặt Lý Kiều Kiều trong nháy mắt cứng đờ, há miệng mấy lần cũng không thể nói ra điều gì.
Cô ta đành phải nhìn về phía Cố Thâm với ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Nhưng Cố Thâm không thèm nhìn cô ta, trực tiếp gọi con trai một tiếng: “Đại Bảo.”