nhóm dịch: bánh bao
Hiện tại nhà bọn họ trông cậy vào tiền lương một mình Điền Tuyết gồng gánh gia đình!
Tính cách của Điền Tuyết không khiến người ta yêu thích, người trong xưởng ghét cô ta cũng nhiều lắm.
Bởi vậy lúc này không có ai giúp cô ta nói chuyện.
Điền Tuyết mặt đỏ lên một trận xanh một trận, lửa giận chuyển sang nhắm vào Lý Ngọc Lan: “Ai không biết đàn ông của cô đã gần nửa năm không trở về, không chừng đã xảy ra chuyện rồi, đến lúc đó cô cứ chờ khóc đi!”
Lý Ngọc Lan nhíu nhíu mày, nói: “Điền Tuyết, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không thể nói bậy.”
Lời này của Điền Tuyết rõ ràng đang nguyền rủa người ta, người chung quanh cũng bắt đầu lên tiếng đòi cô.
Người đông thế mạnh, Điền Tuyết bị nói cho xám xịt chạy trốn.
Mọi người lại an ủi Lý Ngọc Lan một chút, mới tiễn cô rời đi.
Lý Ngọc Lan vừa đi vừa nhịn không được nghĩ, ở trong huyện thành này, cô và Cố Thâm thật đúng là chọc không ít người.
Trước kia còn không cảm thấy, nhưng lần này Cố Thâm nửa năm không trở về, người chú ý ngoại trừ phụ cận nhà bọn họ ra, đều lan đến bên xưởng dệt lụa, lén lút lại càng không biết truyền thành cái dạng gì.
Hơn nữa bọn họ dựa vào cái gì mà cho rằng mình chỉ có thể dựa vào Cố Thâm mới có thể sống sót đây?
Đừng nói xác suất Cố Thâm rất lớn không có chuyện gì, cho dù anh gặp chuyện không may, Lý Ngọc Lan cũng có thể tự tin dựa vào mình, cô cũng có thể để cho hai đứa nhỏ sống tốt.
Sau khi ra khỏi nhà máy, Lý Ngọc Lan đi về phía nhà trẻ.
Trước kia lúc Lý Ngọc Lan đi làm, từ trước đến nay đều là buổi sáng trực tiếp đưa Đại Bảo đến nhà trẻ, đợi đến buổi tối tan tầm lại đi đón hắn ra cùng nhau về nhà.
Bây giờ công việc của xưởng dệt lụa đã từ chức, Đại Bảo cũng không cần phải ở lại nhà trẻ này.
Chỉ là Lý Ngọc Lan không nghĩ tới chính là, ở trong nhà trẻ cô còn có thể nhìn thấy cảnh tượng khiến cô đau lòng——
Những đứa trẻ khác được xếp chồng lên nhau để chơi cầu trượt, chỉ có Đại Bảo ngồi một mình trong góc.
Ngẫu nhiên có những đứa nhỏ khác đến tìm cậu bé nói chuyện, cậu bé cũng trực tiếp xoay người nhỏ bé dùng lưng hướng về phía người ta, không thèm quan tâm.
Trước kia lúc Lý Ngọc Lan đến đón cậu bé, đều là trực tiếp nhận lấy trong tay cô giáo, cho nên cô thật sự không biết con trai mình ban ngày lại là như thế này.
Không, chính xác mà nói hẳn là gần đây mới biến thành như vậy, trước kia cô vẫn thường xuyên nhìn thấy Đại Bảo chơi đùa cùng những đứa nhỏ khác.
Cơ mà nghĩ cũng biết, xác suất lớn này vẫn là bởi vì chuyện nhà bọn họ...
Đè nén cảm xúc trong lòng, Lý Ngọc Lan dịu dàng kêu một tiếng Đại Bảo.
Đại Bảo nhìn thấy mẹ, một khuôn mặt nhỏ bé sáng lên, rầm rầm chạy đến, vui vẻ hỏi: “Mẹ, sao mẹ đến đây!”
Lý Ngọc Lan sờ sờ đầu hắn, nói: “Đi lấy hết đồ đạc của con, chúng ta về nhà đi.”