Nguy Hiểm! Nữ Phụ Xinh Đẹp Nhưng Tâm Ngoan Thủ Lạt

Chương 28: Không đúng

Hiện tại Vân Quang đạo trưởng nhìn thấy Tần Cửu lại có hơi sợ hãi, sợ lại bị oán hận.

Sai một lần có thể coi là không cẩn thận nhìn sót, chỉ cần Thái Hậu còn tin bà ta là được.

Sau này, bà ta nhìn thầy Tần tam cô nương thì phải tránh xa xa ra một chút.

Bà ta yên lặng dời ánh mắt đi, một dáng vẻ cao thâm khó đoán.

Không chỉ có Vân Quang đạo trưởng ở đây mà Tần Hân cũng ở đây.

Tần Hân ngồi bên cạnh Thái Hậu, lúm đồng tiền như hoa, lúc đưa mắt nhìn về phía Tần Cửu thì ánh sáng trong con ngươi trắng đen rõ ràng biến hóa không dứt.

Có lẽ Tần Cửu này ở chỗ ti tiện lâu rồi nên không cam lòng làm một người bình thường.

Tần Hân hít sâu một hơi nhịn xuống, tay phải giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.

“Bức tranh này vẽ đẹp thật đấy!” Liễu Thái Hậu nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay cung nữ, khen không dứt miệng: “Bức tranh Tây Vương Mẫu này sinh động như thật, rất có linh khí, thật kỳ diệu!”

Trên bức tranh dường như đang phát ra kim quang, chiến lên gương mặt Liễu Thái Hậu khiến cho gương mặt bà ta cũng hiện lên ánh sáng màu vàng nhạt.

Tần Hân thấy Thái Hậu yêu thích bức tranh này không buông tay, khóe môi khẽ nhếch, trên khuôn mặt thanh lệ mang theo một chút đắc ý và một chút kiêu ngạo.

Dù Hoàng Hậu vì Tần Cửu mà trở mặt với nàng ta thì sao chứ?! Chỉ cần Thái Hậu còn thích mình, Vệ Hoàng Hậu sẽ không dám đuổi nàng ta ra khỏi cung thật.

Tần Cửu và Tân An bước tới gần, sau khi cong người hành lễ với Liễu Thái Hậu, Vệ Hoàng Hậu vẫy tay gọi bọn họ ngồi xuống bên cạnh.

Liễu Quý Phi cười ha ha nói với Liễu Thái Hậu: “Mẫu hậu, Hân tỷ nhi thật có tâm, vì bức tranh này, nàng không chỉ đọc mấy quyển sách cổ, còn đi khắp các đạo quan trong kinh thành và các vùng lân cận mới vẽ được bức tranh Dao Trì Kim Mẫu này đấy.”

Bà ta hỏi Vệ Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, người cảm thấy bức tranh này như thế nào?”

Vệ Hoàng Hậu hơi mỉm cười, cũng nhìn về phía bức tranh trong tay cung nữ, nói: “Bức tranh này thật sự rất đẹp, họa nghệ tinh vi, e rằng không có mấy người khuê tú trong kinh thành có thể vẽ được như vậy.”

Liễu Thái Hậu nghe vậy cảm thấy cực kỳ vui vẻ, gương mặt tươi cười rạng rỡ gật đầu: “Vân Quang đạo trưởng nói bức tranh này có linh tính, có khi còn có linh quang hiện lên đấy.”

Khi nói chuyện, ánh mắt của Liễu Thái Hậu khi nhìn về phía Tần Hân dịu dàng hơn một chút, thầm nghĩ: Quả nhiên Vân Quang đạo trưởng không nhìn lầm, Tần Hân là người có phúc khí, bát tự lại đẹp cho nên mới có thể vẽ ra bức tranh Tây Vương Mẫu có linh tính như vậy.

Nửa tháng trước, khi chuyện thiên kim thật giả vừa mới truyền ra, hoàng đế cũng đã nói rõ tiền căn hậu quả cho Liễu Thái Hậu, hơn nữa cũng nói muốn giải trừ hôn ước của Cố Cảnh và Tần Hân. Lúc ấy Liễu Thái Hậu còn có chút dao động, dù sao một đứa bé do nô tỳ sinh ra sao có thể xứng đôi với hoàng tử thiên kiêu chi tử được chứ? Một người là bụi dưới đất, một người là sao trên trời nhưng Cố Cảnh không muốn nên đã tới đây cầu xin bà ta.

Liễu Thái Hậu không lay chuyển được Cố Cảnh nên đi tìm Vân Quang đạo trưởng bói cho Tần Hân một quẻ.

Vân Quang đạo trưởng nói bát tự của Tần Hân đẹp, có Thiên Ất quý nhân cát tinh, lại có nhật nguyệt tọa trên thiên nguyệt, không chỉ bản thân quý, mà phu quân cũng quý, có thể nói là cực kỳ có phúc, có tướng vượng phu vượng tử.

Liễu Thái Hậu nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải mệnh tốt thì sao Tần Hân có thể nghịch thiên sửa mệnh, từ nữ nhi của một nô tì biến thành thiên kim Hầu môn lại còn có thể gả vào hoàng gia cơ chứ?

Cho nên Liễu Thái Hậu từ bỏ suy nghĩ ban đầu, lại bảo hoàng đế che giấu giúp Tần gia, chuyện thiên kim thật giả để Tần gia tự xử lý, chỉ cần cho Tần Hân một ‘thân thế’ danh chính ngôn thuận là được.

Hiện tại xem ra, quyết định của bà ta là đúng.

Liễu Thái Hậu càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, ánh mắt nhìn Tần Hân càng hòa ái và hiền từ hơn.

“Ai gia rất thích bức tranh này.” Liễu Thái Hậu cười nói: “Đây là món quà thọ lễ tốt nhất mà ai gia nhận được hôm nay. Hân tỷ nhi, con thật là có lòng.”

Tần Hân đứng dậy hành lễ, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Đa tạ Liễu Thái Hậu khen ngợi.”

Được Thái Hậu khen một câu như vậy đối với những quý nữ trên khắp thiên hạ mà nói là vinh quang cực kỳ to lớn.

Sau yến Thiên Thu hôm nay, chuyện này lan truyền ra ngoài, nàng ta nhất định có thể cứu vãn được thanh danh của mình.

Tần Hân không nhịn được lại liếc nhìn Tần Cửu, nàng ta muốn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ghen ghét của Tần Cửu nhưng lại khiến cho nàng ta thất vọng rồi, Tần Cửu đang vui vẻ hớn hở nói chuyện với Tân An, dường như không thèm để ý đến chuyện này.

Trong lòng Tần Hân cảm thấy bí bách, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Tần Cửu.

Dường như Tần Cửu cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Hân, bình tĩnh liếc nhìn về phía nàng ta.

Ánh mắt của nàng cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp giống như ánh mắt trời phản chiếu dưới đáy hồ, trong sáng lại lấp lánh, Tần Hân căn bản không đủ lọt vào mắt nàng.

“Mẫu hậu.” Lúc này Hoàng Hậu lại mở miệng nói: “Pháp lực của Vân Quang đạo trưởng cao siêu, là một cao nhân, khó trách có tiên duyên nằm mơ thấy Thái Thượng Lão Quân, được lão quân truyền đạo.”

“Đúng vậy.” Tâm trạng của Liễu Thái Hậu rất tốt, cười đến híp cả mắt lại: “Vân Quang đạo trưởng đã ở trong cung nhiều ngày rồi, còn làm ra một đan phương mới, cực kỳ tốt với long thể của Hoàng Thượng, ai gia đang để Vân Quang đạo trưởng luyện đó.”

Bàn tay phải của Vệ Hoàng Hậu siết chặt, vẻ mặt không hề thay đổi, nhịn xuống.

Khi nói chuyện, có mấy cái cung nữ tiến vào thay trà cũ, lại châm cho bọn họ ly trà mới.

Liễu Thái Hậu quay đầu nhìn về phía Vân Quang đạo trưởng ở bên phải: “Vân Quang đạo trưởng, bà mau nói rõ cho Hoàng Hậu về đan dược này đi, tránh để Hoàng Hậu luôn cho rằng ai gia muốn hại Hoàng Thượng.”

Vân Quang đạo trưởng nhẹ nhàng quăng cây phất trần màu trắng, hành lễ với Hoàng Hậu sau đó bình tĩnh nói: “Hoàng Hậu nương nương có thể yên tâm, đan dược này của bần đạo dùng lửa âm dương luyện chế thành, cần phải luyện chế chín ngày mới có thể thành đan, sau khi ăn đan dược này vào, có thể loại bỏ hết tất cả tạp chất, dễ lưu trữ, kéo dài tuổi thọ.”

Vân Quang đạo trưởng đang ba hoa chích chòe khen ngợi đan dược của bà ta, dường như chỉ cần ăn đan dược này có thể phi thăng lên thành Tiên vậy.

Bà ta nói xong cảm thấy khô miệng, cầm chung trà lên uống một ngụm.

Liễu Thái Hậu tin tưởng không nghi ngờ gật đầu liên tục, thâm tình nói với Vệ Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu, ai gia cũng là vì tốt cho Hoàng Thượng. Vân Quang đạo trưởng được Thái Thượng lão quân chọn, đan dược bà ấy luyện đều là tổ tiên truyền lại. Ngươi không thấy tình hình sức khỏe của Hoàng Thượng gần đây khá hơn nhiều sao?”

Liễu Quý Phi bên kia lập tức cười phụ họa: “Thái Hậu nương nương nói đúng lắm, mấy ngày nay nhìn tinh thần Hoàng Thượng tốt hơn rất nhiều.”

Liễu Thái Hậu nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, cả người nhẹ nhàng.

“Thái Hậu nương nương nói đúng lắm.” Vệ Hoàng Hậu bình tĩnh nói, khỏe môi mỉm cười chúm chím.

Vài vị trưởng công chúa ở đây im lặng nhìn ba người Liễu Thái Hậu, Vệ Hoàng Hậu và Liễu Quý Phi, không ai nói chuyện.

Vệ Hoàng Hậu nắm chặt khăn tay, lại nói: “Vân Quang đạo trưởng, bổn cung có thể xem đan phương một chút hay không?”

“Đó là đương nhiên.” Dáng vẻ Vân Quang đạo trưởng cực kỳ bình tĩnh, móc từ trong ống tay áo to rộng ra một đan phương, cung kính đưa nó cho Vệ Hoàng Hậu.

Tần Cửu ngồi bên cạnh Vệ Hoàng Hậu, ngẩng đầu nhìn Vân Quang đạo trưởng, hơi mỉm cười.

Nàng cười mí mắt cong cong, ngọt ngào ngây thơ.

Nhưng ở trong mắt Vân Quang đạo trưởng, tiểu cô nương mặt mày tinh xảo trước mắt lại giống như hung thần ác sát.

Vân Quang đạo trưởng nuốt một ngụm nước miếng, cây phất trần cầm trong tay run lên một chút.

Tần Cửu liếc nhìn đan phương trong tay Vệ Hoàng Hậu, cười tủm tỉm hỏi: “Vân Quang đạo trưởng, chu sa cũng có thể nhập đan sao?”

Nếu như người khác dám nghi ngờ đan phương của mình trước mặt Thái Hậu, chỉ sợ rằng Vân Quang đạo trường lười để ý đến đối phương, không bằng để Liễu Thái Hậu ra mặt áp chế người khác.

Nhưng đối diện với Tần Cửu, trong lòng bà ta e ngại, khách sáo giải thích: “Cô nương có điều không biết, chu sa ngưng tụ linh khí trong thiên địa, có thể giữ nhà, tránh thương vong, cầu phúc vân vân, đạo gia chúng tôi luyện đan, quan trọng nhất chính là chu sa.”

Vân Quang đạo trưởng kiên nhẫn nói, vẻ mặt dịu dàng, thái độ cực kỳ tốt, sợ Tần Cửu khó chịu một cái sẽ trút giận lên mình.

Tần Cửu cong môi cười một tiếng: “Trước đây lúc ta ở Tấn Châu, trong huyện có một hương thân tên Trình Lão gia nói, còn thường xuyên mời các đạo nhân tới giảng đạo. Năm trước, Trình Lão Gia lấy được một đơn phương trong tay một cái đạo sĩ, ta cũng học một khóa luyện đan. Nhưng linh đan không phải thứ người thường có thể tùy tiện luyện là luyện đâu.”

“Đầu năm nay, có một lão đạo tiên phong đạo cốt ngẫu nhiên đi ngang qua huyện thành, trừng hợp gặp được đạo quan của Trình lão gia. Lão đạo trưởng chỉ nhìn Trình lão gia một cái đã nói thời gian của ông ấy không còn nhiều, làm Trình lão gia tức giận đến choáng váng.”

“Trình lão gia mới có 30 tuổi, đang đến tuổi tinh lực tràn đầy, thấy lão đạo trưởng nói ông ấy chết trẻ suýt chút nữa đã liều mạng cùng đối phương.”

“Lúc ấy cũng có không ít người đến nghe, những người khác đó hỏi vì sao đạo trưởng lại nói như vậy, lúc này lão đạo trưởng mới nói, tuy ông ấy không quen biết Trình lão gia nhưng ông ấy có thể nhìn ra đan dược Trình lão gia ăn không đúng.

“Còn nói con đường luyện đan cao thâm khó đoán, sai một ly đi một dặm, ăn đan dược không đúng chẳng những không có hiệu quả ngược lại còn tổn thương đến thân thể, chất độc nhập vào cơ thể.”

Càng nói, nụ cười trên mặt Tần Cửu càng sâu, nhìn Vân Quang đạo trưởng bổ sung một câu: “Nhưng mà, đan dược Vân Quang đạo trưởng luyện ra chắc chắn không giống như vậy đâu.”

“…” Đuôi lông mày của Vân Quang đạo trưởng giật giật, cảm thấy lời của Tần Cửu dường như có ẩn ý, không dám tùy tiện phản ứng.